7.
Trong những ngày này Tống Vệ Nguyệt trầm mặc, lại lần lượt thêm mấy người con kế vị thế tử ra đời, Đông Cung bỗng nhiên náo nhiệt hơn hẳn.
“Chủ tử, đây là đồ Tống trắc phi tặng.”
Sau vụ bị tát, ngay cả việc chào hỏi Tống Vị Nguyệt hàng ngày cũng đều viện lý do rằng thể chất không thoải mái để trốn tránh, thế tử cũng rất ít khi đến đó. Thời gian trôi qua, dường như Tống Vệ Nguyệt đã không còn ở Đông Cung nữa. Lúc này ba chữ “Tống trắc phi” vang đến bên tai, sau một hồi suy nghĩ ta mới nhớ ra người này.
Ta thấy Thanh Tự đang cầm một số cuốn sách trên tay, ta mở chúng ra và nhìn lướt qua. Chúng đều là những cuốn kinh Phật được chép dày đặc.
Có lẽ nhìn thấy ta nhướng mày, Thanh Ti giải thích: “Tống phu nhân nói rằng, sau khi suy ngẫm những năm qua, ngài ấy đã nhận ra mình đã sai ở đâu, nên chép kinh và cầu nguyện cho thế tử, ngài và các cháu của hoàng thượng mỗi ngày. Còn một bản chép nữa cũng đã được gửi cho thế tử.”
Ta đưa cuốn sách nhỏ cho Thanh Tự, do dự nói: “Ngươi có thể đặt đâu tùy thích. Không cần phải đặt nó trong chính điện.”
Bất kể nàng ta chân thành hay giả tạo, ta cũng sẽ không sử dụng bất cứ thứ gì nàng ta gửi. Rốt cuộc, ta không biết những gì nàng ta cầu xin trước Đức Phật là xin ông trời bảo vệ ta hay nhanh chóng tiễn ta lên đó.
Mấy ngày nay thế tử liên tục đến phủ Tống Vị Nguyệt, Tống Vị Nguyệt lại được sủng ái trở lại không chút báo trước.
Trừ lúc lên triều, thế tử hẳn là đã ở trong cung của Tống Vệ Nguyệt, thậm chí còn có chút cảm giác được sủng ái năm đó. Những người khác có thể bối rối hoặc chán nản, nhưng ta biết rất rõ điều đó.
Trong những chồng kinh Phật trong thư phòng của thế tử, cũng có những bài thơ u sầu duyên dáng, mỗi câu văn đều tràn ngập sự khao khát.
Tuy nhiên, Tống Vệ Nguyệt cũng đã kiềm chế rất nhiều và không thực hiện thêm động thái khiêu khích nào nữa. Nàng ta có vẻ khá bình tĩnh.
Vào cuối mùa thu năm Dụ Hòa thứ 40, hoàng thượng lâm bệnh nặng. Người ta nói bệnh tật đến như núi, nhưng hoàng thượng không bao giờ bị bệnh nữa.
Vào ngày đầu tiên của tháng Giêng năm Dụ Hòa thứ 41, thế tử lên ngôi và đổi triều đại thành Dụ Khánh. Sau khi hoàng thượng mới lên ngôi. Người vợ hợp pháp trước tiên phải được sắc phong, sau đó mới đến các nữ nhân khác trong hậu cung.
Tuy nhiên, đã hơn một tháng kể từ khi tân hoàng lên ngôi nhưng vẫn không có động tĩnh gì về vấn đề sắc phong. Nhưng ta vẫn kiên nhẫn chờ đợi, sự việc đã được giải quyết xong, cho dù hắn vì Tống Vệ Nguyệt mà trì hoãn thời gian thì ngôi hoàng hậu cũng chỉ thuộc về ta.
Phía sau là nhà mẹ đẻ, những đứa con và danh tiếng mà ta đã dày công bao năm nay đều khiến ta tin chắc.
Chẳng bao lâu, lệnh sắc phong hoàng hậu và các nữ nhân khác được gửi đến Đông Cung. Lục trắc phi được phong làm hiền phi, còn Tống Vị Nguyệt chỉ là chiêu nghi, các phi tần còn lại lần lượt được phong là quý nhân, mỹ nhân và tài nhân.
Ta ở trong Phượng Nghi cung, nơi dành riêng cho hoàng hậu.
Mặc dù tân hoàng cũng muốn phong tước phi cho Tống Vị Nguyệt nhưng nàng ta lại không có người thừa kế. Nhà họ Tống đã sinh ra hoàng hậu, nếu để một phi tần khác của nhà họ Tống làm phi thì danh tiếng của nhà họ Tống sẽ quá lớn.
Đừng nói đến các lão thần trong vương triều, ngay cả Thái hậu cũng sẽ không đồng ý.
Tống Vị Nguyệt cũng chắc chắn mình chí ít cũng được làm một phi tần, nhưng mọi chuyện không như ý muốn, vì điều này mà nàng ta đã mấy lần cầu xin tân hoàng thượng. Tân hoàng thượng không còn cách nào khác đành phải dỗ nàng ta, nền tảng của hắn không ổn định, đương nhiên cần đến sự trợ giúp của các lão thần triều trước.
Sau khi nghe được chuyện này, ta tự mình làm một bát canh nấm trắng rồi đi đến Cung Đại Minh. Bước vào trong, ta nhìn thấy một núi văn kiện chất đống trên bàn, và hoàng thượng đang tựa vào ghế rồng cau mày, trông rất mệt mỏi.
Có lẽ vì bối rối nên hoàng thượng sốt ruột mở mắt ra. Khi thấy người ta, hắn có chút giấu giếm, rõ ràng là hắn không muốn gặp ta.
Ta vờ như không thấy, đặt bát canh nấm trắng lên bàn, đứng cạnh hoàng thượng, nhẹ nhàng xoa xoa vai hoàng thượng, dùng giọng ôn hòa nói: “Bệ hạ bận chuyện chính sự, thiếp không nên quấy rầy. Chỉ là bệ hạ lo lắng, các phi tần cũng vậy. Muội muội ta đã hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm gì, nên đương nhiên phải được nhận tước hiệu phi tần.”
Ta dừng lại rồi nói tiếp: “Còn nửa năm nữa sẽ tổ chức cuộc tuyển tú lớn. Nếu bệ hạ đợi đến lúc đó phong Tống chiêu nghi làm trắc phi lại có thể mượn danh nghĩa việc giúp thiếp lo liệu việc tuyển tú, vậy không phải rất tốt sao ?”
hoàng thượng nghe xong giật mình, nhưng có lẽ là do danh tiếng đức độ của ta đã ăn sâu vào lòng dân nên lời này nói ra là chuyện bình thường. hoàng thượng nắm lấy bàn tay đang đặt lên vai của ta và ra hiệu cho ta ngồi cạnh ông, ánh mắt đầy ta lỗi.
“Thật khó để nàng ân cần như vậy, ta nợ nàng ngần ấy năm nay…”
Ta nắm lấy lòng bàn tay to lớn của hắn với nụ cười ấm áp, an ủi nói: “Vợ chồng là một thể, nỗi lo của bệ hạ là nỗi lo của thiếp. Việc bệ hạ phải suy nghĩ cũng là bận tâm của thiếp.”
Sau ngày hôm đó, ta thường tự tay nấu canh, ra vào Đại Minh cung, bồi bổ cho hoàng thượng, trò chuyện cùng hắn.
Mọi người đều nói rằng sự hòa hợp giữa hoàng thượng và hoàng hậu là phúc của muôn dân.
8.
Trong cuộc tuyển tú lớn vào nửa năm sau, một số nữ nhân được chọn sẽ được đưa vào lục cung, cung đông và tây tùy theo địa vị sắc phong của gia tộc. Còn Tống Vị Nguyệt được phong làm phi để quản lý lục cung. hoàng thượng cũng khen ngợi nàng ta làm việc đúng mực và ban cho nàng ta quyền lo liệu lục cung.
Tuy nàng ta không có con nhưng vì cùng nắm giữ quyền quản lý nên địa vị của nàng ta không khác gì Lục Tiên phi đã có con.
Ngày mồng bốn tháng năm năm Dụ Khánh thứ sáu là sinh nhật thứ ba mươi lăm của ta, cũng là năm thứ mười chín ta kết hôn với hoàng thượng. Sau khi rời triều đình, hoàng thượng trực tiếp đến cung Phượng Nghi và ra lệnh cho người mang quà sinh nhật cho ta. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy đó đều là đồ trang sức kẹp tóc được hoàng hậu sử dụng.
Mặc dù vậy, ta vẫn bày tỏ niềm vui của mình. Vì dù sao, hoàng thượng ta là đủ rồi.
Khi bọn ta đang dùng bữa tối, Thanh Tự bẩm báo rằng thị nữ của Tống Vệ Nguyệt xin cầu kiến. Nàng lo lắng nói rằng Tống phi đau bụng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ nên mời hoàng thượng qua xem sao.
Hàng thượng nghe xong liền vội vàng đặt đũa ngọc xuống, đứng dậy vội vã rời đi không nói lời nào.
Ta bình tĩnh thu hồi ánh mắt và thưởng thức bữa tối một mình. Nhưng đúng lúc này, Cố Văn Hoằng vội vàng chạy tới, trên tay xách theo hộp đồ ăn cúi đầu: “Mẫu hậu.”
Cố Văn Hoằng mười sáu tuổi cư xử rất chững chạc, rất giống bậc đế vương, với chút khí thái uy nghiêm của hoàng tộc. Nhìn đứa con thông minh mà mình yêu quý nhất, ta cau mày.
Cố Văn Hoằng lấy từ hộp đựng thức ăn ra một bông hoa làm bằng đường, “Đây là hoa đường được làm bằng cách nghiền hoa trong vườn thành nước ép và đun sôi với đường. Chúc mừng sinh nhật mẫu hậu.”
Đường được kéo thành nhiều hình dạng khác nhau, tạo thành bông hoa đường và tạo thành trăm bông hoa cùng nở rộ. Nhìn món quà sinh nhật chu đáo trước mặt này, mắt ta không khỏi ươn ướt.
Cố Văn Hoằng thấy thế, bước tới, lúng túng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má ta, hạ giọng: “Mẹ à, mẹ vẫn còn có con mà.”
Tôi nhìn đứa trẻ mình đã dồn hết tâm sức nuôi dưỡng trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu.