Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Muội muội của ta là người xuyên không - Hoàn Chương 2: Muội muội của ta là người xuyên không

Chương 2: Muội muội của ta là người xuyên không

2:58 sáng – 25/05/2024

4.

Thế tử vẫn nghỉ ngơi ở đây, nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, phía giường bên cạnh đã lạnh lẽo. Ta không quan tâm đến sự đau nhức của cơ thể do kỳ kinh nguyệt đầu tiên, ta đứng dậy đến gặp hoàng thượng và hoàng hậu để tỏ lòng thành kính, rồi cuối cùng vào cung Từ Ninh.

Từ khi ta lên năm tuổi, hàng năm cha ta đều đưa ta vào cung để tỏ lòng thành kính với Thái hậu. Ta hiểu cha ta đang nghĩ gì. Thái hậu là nữ nhân cao quý nhất trên đời. Điều mà cha ta muốn không chỉ là hoàng thượng làm chỗ dựa.

Ta đã biết tham vọng của cha ta từ khi ta vào cung lúc mới 5 tuổi.

Thái hậu duyên dáng và cao quý hơn ta tưởng tượng, khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận đầy nhân hậu. So với sự nghiêm khắc của cha ta, Thái hậu lại tươi cười và trìu mến gọi ta là Hoa Nhi.

Đó là câu mà cha ta chưa bao giờ gọi ta.

Thái hậu không có con gái ruột, cháu gái cũng không thân thiết với bà. Khi nhìn thấy ta, bà cảm thấy ta có bóng dáng của bà nên coi ta như cháu gái của bà. Dù khen ta là người ngay thẳng, đứng đắn nhưng bà lại càng thích ta nằm trong lòng bà và ngọt ngào gọi tên bà. Nhưng vì lễ phép nên ta chỉ dám gọi bà là hoàng hậu.

Ngay cả cha ta cũng không biết điều này, ông chỉ biết Thái hậu rất yêu thương ta và thường gọi ta vào cung để bầu bạn.

Ta vốn là người đoan trang đức độ đã nhiều năm, nhưng chỉ trước mặt Thái hậu, ta mới dám trút bỏ mọi trọng trách chồng chất trên mình.

Vì lấy chồng nên đã hai năm nay ta không vào cung gặp Thái hậu. Thái hậu vẫn tốt bụng như vậy nhưng trên phía tóc mai đã có nhiều sợi bạc. Khi bà cho lui người hầu trong cung, ta mới dám xách váy chạy ta, quỳ xuống như một đứa trẻ và đường hoàng hai tiếng “bà nội”.

“Ừ, đứa trẻ ngoan.”

Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc không cài ngọc trai của ta, trong mắt có những giọt nước mắt mà ta không nhìn thấy được. Hai “bà cháu” ôn lại những chuyện xưa rất lâu, mãi đến sau bữa trưa thì mới ra về.

Lúc này, ta nhấc váy lên và quỳ xuống đất.

“Cháu dâu muốn xin hoàng mẫu một việc.”

Đây là món quà hiếm có khi ta ở một mình với Thái hậu.

Ánh mắt của Thái hậu dõi theo, như có lửa. Một lúc lâu sau, phía trên truyền đến một tiếng thở nhẹ.

Sắc lệnh của Thái hậu nhanh chóng được chuyển đến phủ thái sư. Vào một ngày tốt lành, Tống Vệ Nguyệt vào Đông Cung từ cửa sau trên một chiếc kiệu nhỏ và trở thành vợ lẽ của thế tử.

Ta cũng tặng rất nhiều thứ, dù sao cũng đều là con gái nhà họ Tống, họ cũng được ta xin cho.

Có lẽ vì cảm thấy mắc nợ nên thế tử đến phòng ta thường xuyên hơn. Nhưng chỉ cần Tống Vị Nguyệt nói điều gì khó chịu, hắn liền mặc áo khoác lao đi.

Ta vờ xoay người như đang ngủ say, từ từ từ mở mắt.

Các phi tần lần lượt tiến vào Đông Cung, tất cả đều là con gái của các đại thần quyền lực. Thế tử ngoài việc hàng ngày giải quyết chính sự, còn dành thời gian cho Tống Vị Nguyệt.

Và ta phát hiện ra mình có thai vào đầu mùa hè.

Thế tử vui mừng được mấy ngày thì nghe thấy Tống Vị Nguyệt đập vỡ mấy chiếc bình liền vội vàng rời đi để dỗ dành.

Ta đã quen với những vở kịch như vậy từ lâu rồi.

Mặc dù vậy, ta vẫn đến cung Từ Ninh chăm sóc thái hậu mỗi ngày. Thái hậu đã ở cái tuổi gần đất xa trời, bà càng ngày càng yếu đi. Căn bệnh kéo dài nhiều năm bỗng chốc thuyên giảm trong vài ngày qua, nhưng trong lòng ta và thaais hậu biết rõ đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Bản thân ngự y đã nói rằng bệnh đã đến giai đoạn cuối và không có thuốc chữa.

Mặc dù ta đã cầu xin Thái hậu và cầu xin bà hãy đợi đến khi chắt ta ra đời để nghe được những lời vàng ngọc của bà nhưng vẫn vô ích.

Thái hậu vẫn không thể sống sót qua mùa đông khắc nghiệt này và qua đời.

Cung điện trải đầy lụa trắng, hoàng hậu dẫn mọi người quỳ xuống trước Từ Ninh cung, ta buồn đến mức suýt ngất đi mấy lần. Khi nước mắt chảy đến tê dại, cơn đau bụng bỗng quặn lên đến mức không thể chịu nổi.

Ngay lúc ta đang cau mày vì đau, vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Tống Vệ Nguyệt, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai nhàn nhạt.

Nàng ta dường như lạc lõng giữa đám đông đau buồn.

Đây là việc bất kính Thái hậu và cũng là một sự khiêu khích đối với ta.

5.

Ngày mười sáu tháng hai, năm Dụ Hòa thứ ba mươi, ta hạ sinh con trai trưởng của thế tử tại sảnh phụ của cung Phượng Nghi, ngày thứ hai sau khi Thái hậu qua đời. Khi ta sinh con, thế tử đang bận chăm sóc Tống Vị Nguyệt, người đã khóc ngất vì Thái hậu rời đi phía Tây, chỉ có Hoàng hậu và một nhóm phi tần của Đông Cung đang canh giữ bên ngoài.

Xem ra người có vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi không phải là Tống Vị Nguyệt.

Ngay cả tên của con trai cả cũng do hoàng thượng đặt, là Cố Văn Hoằng.

Sau khi ta sinh ra Văn Hoằng, thế tử thậm chí còn giao quyền trông coi cho Tống Vệ Nguyệt với lý do ta sinh non và sức khỏe yếu. Dù chỉ sớm hơn mười ngày nhưng hắn đã lấy đó làm cái cớ.

Ta đã sớm thất vọng rồi, sao mà buồn được nữa.

Một ngày sau tiệc đầy tháng của Văn Hoằng, ta bế Văn hoàng thượngn Phượng Nghi cung để tỏ lòng thành kính với hoàng hậu. Mặc dù ta khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình khi Văn Hoằng ra đời ngay khi chuyện Thái hậu mới xảy ra, nhưng may mắn thay, Văn Hoằng sinh ra mập mạp trắng nõn, đó là niềm an ủi duy nhất của ta sau nỗi hối tiếc.

Không giống như những đứa trẻ sơ sinh khác, Văn Hoằng không thích khóc mà chỉ cười khi nhìn thấy mọi người, điều này khiến hoàng hậu rất vui mừng.

Lúc rời khỏi cung Phượng Nghi với Văn Hoằng trong tay, Hoàng hậu đã đi ta Đông cung rồi. Ta bế Văn Hoằng vào trong, im lặng đứng ở cung Từ Ninh một hồi, sau đó liền rời đi.

“Mặc dù con chưa gặp được bà cố nhưng bà vẫn rất yêu con.”

Trên đường trở lại Đông Cung, ta thấp giọng nói chuyện với Văn Hoằng. Văn Hoằng dường như hiểu ra, bất động nhìn ta bằng đôi mắt to tròn.

Quyền quản lý đã về lại tay ta.

Như để đền bù cho Tống Vệ Nguyệt, thế tử đã phong cho Tống Vệ Nguyệt làm trắc phi danh chính ngôn thuận. Thế tử đã giữ vị trí thê thiếp trong một thời gian dài chỉ để chờ ngày này.

Hoàng hậu cũng sợ can thiệp quá nhiều sẽ làm tổn hại đến quan hệ mẹ con, chẳng qua chỉ là phong lên làm trắc phi, nên cũng không để ý nhiều.

Sau sinh nhật đầu tiên của Văn Hoằng, Lữ phi sinh con trai thứ hai Cố Văn Lệ. Ta liên tiếp đưa một số phi tần xinh đẹp vào Đông cung, nhưng không ai trong số họ có địa vị cao. Để dù ân huệ được chia đều, nhưng sẽ không làm lung lay địa vị của ta.

Thủ đoạn này dường như có chút tác dụng, thế tử và Tống Vị Nguyệt sớm tối bên nhau, có lẽ bọn họ cũng có chút buồn chán. Tống Vị Nguyệt nhận được nhiều sủng ái nhất, nhưng nàng ta vẫn chưa mang thai, địa vị của nàng ta trong lòng thế tử có lẽ cũng không còn tốt như trước.

Là một người vợ lẽ không có gia đình ủng hộ, nàng ta chỉ dựa vào sự sủng ái của thế tử để đạt được địa vị hiện tại.

Có lẽ bởi vì mới được ân sủng sắc phong nên Tống Vị Nguyệt rất ít khi bước vào viện của ta, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tràn đầy vẻ dữ tợn: “Ngươi chỉ là tấm bia đỡ đạn, những cố gắng này của ngươi đều vô dụng. Ta mới là nữ chính, ngươi không thể lay chuyển ta được đâu.”

Ta chỉ nhẹ nhướng mày, bình tĩnh nói: “Người đâu, đuổi ra ngoài”.

6.

Hai tháng sau, ta lại mang thai. Lúc này, Cố Văn Hoằng đã hơn một tuổi và có thể nói trôi chảy và rõ ràng. hoàng thượng khen ngợi tài năng và trí thông minh của Văn Hoằng, thậm chí còn đưa Văn Hoằng vào cung điện Đại Minh để đích thân dạy dỗ trong vài ngày.

Hơn nữa ta mang thai đã vất vả đến mức không có thời gian chăm sóc Văn Hoằng, nên nó qua cung Đại Minh ở cũng khiến ta yên tâm phần nào.

Sau khi địa vị của ta ngày càng ổn định, nhà họ Tống cũng ngày càng lớn mạnh, nhiều đại thần trong triều đã nịnh nọt đại sư, khen ngợi tài dạy học tốt và nuôi dạy được một cô con gái ngoan, thậm chí còn muốn ông chỉ dạy.

Khi cha ta đến gặp ta, khuôn mặt ông tràn đầy niềm vui.

“Con là cô con gái có triển vọng nhất của nhà họ Tống, nhưng…”

Ông thay đổi chủ đề và nụ cười trên khuôn mặt nhạt đi rất nhiều.

” Muội muội của con hiện tại không được khỏe. Là trưởng tỷ, con nên chăm sóc cho nó thật tốt.”

Ta nghĩ cha đến đây là vì Tống Vị Nguyệt, lần này ta không nghe lời cha như thường lệ mà ngước mắt lên nhìn ông.

“Đây là con đường do tam muội lựa chọn, tốt hay xấu con cũng chẳng thể can thiệp được. Con phải quản lý Đông cung, không có thời gian trông coi nó, mong cha thứ lỗi”.

Sắc mặt cha cứng đờ, như thể ông không thể chấp nhận được việc con gái luôn phục tùng lại phản bác lời nói của ông. Nhưng bây giờ ta đã là Thế tử phi, ông chẳng thể làm gì được ta.

Có lẽ là vì trên mặt ta không hề có chút sợ hãi, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt ông mà không chút nao núng. Ông chỉ nói “Đừng hối hận” rồi tức giận bỏ đi.

Trong lúc ta ở Đông Cung chật vật hành động thận trọng thì Tống Vụ Nguyệt lại được hưởng vô số vinh dự và ân huệ. Lúc đó, cha chẳng mảy may quan tâm gì đến ta.

Sự ưu ái của Tống Vị Nguyệt giờ đã giảm bớt hơn nên cha ta vội vàng nhờ trưởng tỷ là ta chăm sóc nàng ta thật tốt.

Nhìn cha rời đi, ta cảm thấy có chút buồn cười.

Vào năm Dụ Hòa thứ ba mươi hai, ta sinh ra một cặp song sinh, một trai và một gái. Sự xuất hiện của rồng và phượng là điềm lành lớn. Hiếm khi thế tử nào ở lại trong cung của ta nhiều ngày để gặp hai đứa con một trai một gái này. Mấy tháng nay, ngoại trừ cung của ta, hắn chưa bao giờ đặt chân đến nơi nào khác.

Cố Văn Hoằng có vẻ ghen tị vì điều này, khi nhìn thấy thế tử, nó hét lên ôm lấy hắn và cười lớn.

Nhìn khuôn mặt của họ được tạc cùng một khuôn và lông mày, ánh mắt ta tràn đầy ấm áp.

Tống Vị Nguyệt lại đập vỡ mấy bình hoa, khóc suốt ngày. Nhưng bây giờ tâm trí của thế tử không còn ở bên nàng ta nữa, hắn chỉ đến thăm nàng ta được hai ngày. Có lẽ hắn không muốn gặp nàng ta nữa vì quá ồn ào.

Khi nghe thấy tiếng động của Tống Vị Nguyệt, ta tiến ta tát thật mạnh vào mặt nàng ta. Lúc nàng ta còn đang ôm mặt vì kinh ngạc, ta tức giận nói: “Thật xui xẻo vì muội khóc nhiều như vậy khi đang có chuyện vui như thế này. Nếu người ngoài biết được, không biết họ sẽ chỉ trích thế tử như thế nào mà không quản lý ổn thỏa được hậu cung”.

Tống Vệ Nguyệt chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy trước đây, nàng ta hung dữ lao ta nhưng lại bị hai tỳ nữ mà ta mang theo giữ chặt.

Ta giơ tay tát nàng ta một cái nữa rồi xoa xoa cổ tay, có lẽ là do ta tát nàng ta quá mạnh, cổ tay ta hơi đau.

Trong mắt Tống Vị Nguyệt tràn đầy vẻ khó tin, tóc rối bù, ánh mắt hung ác không còn chút dấu vết nào của phong thái trước đó, dùng tay chân vùng vẫy muốn thoát khỏi hai nữ nhân thô bạo, nhưng làm sao có thể là đối thủ của họ khi được nàng ta luôn được chiều chuộng, nàng ta hét lên: “A – con khốn kiếp! Dám đánh ta, ta sẽ mách thế tử, con khốn!”

Giọng nói the thé và những lời nói tục tĩu khiến ta đau đầu nên lại tát nàng ta một cái.

“Nếu muội còn tiếp tục gây ồn ào, ta sẽ tát muội một cái nữa cho đến khi muội im miệng.”

Thấy ta nghiêm túc, Tống Vị Nguyệt bị cái tát này làm cho cứng đờ tại chỗ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Nếu muội muốn đem chuyện này làm loạn trước mặt phụ hoàng, muội có thể cùng thế tử nói chuyện.”

Ta xua tay, hai tỳ nữ mạnh bạo buông tay ra, Tống Vị Nguyệt ngã xuống đất. Ta không nhìn nàng ta nữa và quay người rời đi.

Kể từ đó, Tống Vị Nguyệt thật sự đã bình tĩnh lại hơn nhiều.