“ Lý Thừa Dục ngươi điên à.”
Nàng vọt tới bên cạnh hắn, muốn ngăn cản hắn.
“Ta đã chết rồi, ngươi thả Bạch Thúy ra đi .”
Nhưng người và ma đường đi đã không còn giống nhau, Lý Thừa Dục hoàn toàn không nghe thấy tiếng quát to của nàng.
Bạch Thúy bị đầy vào thiên lao chịu tra tấn suốt một đêm.
Nàng ở bên cạnh cô ấy, cảm thấy đau đớn như dao cứa vào tim.
Nếu nàng còn sống, hai kẻ cường tráng cầm roi da quất nàng ấy như vậy sẽ bị nàng đánh gục ngay lập tức.
Nhưng giờ đây nàng chỉ còn sót lại một linh hồn yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn như thế. Nàng khóc cầu xin Hắc Bạch Vô Thường.
“ Các ngươi không thả ta luân hồi thì cũng thôi đi, đi cứu Bạch Thúy đi.”
Hắc Bạch Vô Thường cùng thở dài, bọn họ biết nàng không thể đầu thai đã ba năm, ít nhiều gì cũng đã sống chung với nhau nên nảy sinh chút cảm tình.
Hắc vô thường vỗ tay “ Ta có thể lặng lẽ giúp ngươi một tay, nhưng nhớ đừng nói cho Diêm Vương biết đấy.”
Sau khi nàng vội vàng gật đầu, Bạch Vô Thường bấm một quyết bảo vệ Bạch Thúy.
Bạch Thúy yếu ớt nằm trên mặt đất, nàng chợt phát hiện mọi vết thương trên người mình đã ngừng chảy máu, hơn nữa cơn đau cũng giảm nhẹ đi rất nhiều.
“ Tướng quân” nàng ngập ngừng nhẹ nhàng nói :
“ Là người sao, linh hồn của người đang phù hộ ta sao.”
Nàng muốn khóc, nhưng hồn ma không khóc được.
Nàng muốn ôm lấy Bạch Thúy giống như trước khi nàng chết, cô ấy ôm lấy nàng thật chặt, cho cô ấy một chút hơi ấm nhưng nàng không thể.
Rạng sáng Lý Thừa Dục tới, hắn đích thân đến thẩm vấn Bạch Thúy.
Bạch Thúy bị hình cụ treo lên nhìn thẳng vào Lý Thừa Dục, khóe miệng dính máu mỉm cười.
“ Xem ra bệ hạ sống rất không tốt nhỉ.”
Không cần Bạch Thúy nhắc, nàng cũng nhận ra sắc mặt Lý Thừa Dục xanh đen trông cực kỳ tiều tụy, trong mắt hiện đầy tơ máu.
“ Hoàng thượng sống không tốt tâm trạng của nô tỳ liền thấy khoan khoái dễ chịu.”
Bạch Thúy mỉm cười, Lý Thừa Dục không hề tức giận, hắn nhìn Bạch Thúy thấp giọng nói:
“ Ngươi hận trẫm như vậy là vì Thẩm Đông sao.”
Bạch Thúy cười lạnh.
“ Vậy Thẩm Đông nàng ấy cũng hận trẫm như vậy sao.”
Bạch Thúy quay đầu đi lười chẳng muốn đáp lời hắn.
“ Trẫm có nỗi khổ tâm của trẫm.” Lý Thừ Dục lẩm bẩm nói :
“ Đông Nhi nàng ấy tuổi trẻ tài trí hơn người, nhưng chỉ biết cưỡi ngựa đánh giặc. Cửa cung sâu như biển có quá nhiều thứ nàng ấy không hiểu. Trẫm căn cơ không vững, nếu như không có sự ủng hộ của cha Nhu Nhi tiền triều ắt sẽ khiến lòng người tan rã. Trẫm và Đông Nhi đi đến nước này là do nàng ấy quá ngây thơ. Trẫm đã hứa với nàng ấy cả đời Nhu Nhi chỉ có thể làm một quý phi, vị trí hoàng hậu vĩnh viễn là của nàng ấy. Một bé gái mồ côi như nàng ấy, rốt cuộc là có điều gì không vừa ý mà phải làm loạn lên với trẫm đến bước đường này.”
Nàng bình tĩnh đứng ở một bên nhìn Lý Thừa Dục, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được điều nàng muốn năm đó.
Không phải là vị trí hoàng hậu, điều nàng muốn chỉ là chàng trai năm đó đã liều mạng bẻ một cành hoa mận trong màn tuyết rơi dày đặc kia cho nàng, hắn có thể toàn tâm toàn ý đối xử với nàng.
Đừng vì nữ nhân khác mà nổi giận với nàng, đừng bỏ rơi nàng khi nàng đang cần hắn nhất, đừng ngủ trong phòng của nữ nhân khác.
Đúng là nàng đã quá ngây thơ, nhưng nếu như ngay từ đầu hắn không hứa hẹn với nàng như vậy thì nàng cũng sẽ không ảo tưởng như thế.
“ Thẩm Tướng Quân từng nói, nếu không phải năm đó hoàng thượng đáp ứng nàng ấy bãi bỏ Lục Cung thì nàng ấy cũng sẽ không từ biên giới đến kinh thành.” Bạch Thúy thay nàng hỏi những lời này.
Lý Thừa Dục im lặng một hồi “Trẫm có lẽ thật sự có lời hứa hẹn đó nhưng lại không thực hiện được. Nhưng tâm ý mà trẫm dành cho nàng ấy thật sự chưa từng trao cho một ai khác. Ngay cả Nhu Nhi trẫm cũng chỉ sủng hạnh nàng ấy chứ chưa bao giờ thật lòng thật dạ giống như với Đông Nhi. Trẫm đã mất 16 thành trì, 16 thành đó.”
Lý Thừa Dục lẩm bẩm “ Nếu kinh thành thất thủ trẫm chính là vua mất nước, liệt tổ liệt tông trên trời có linh sợ là cũng không thể tha thứ cho trẫm.”
Hắn nổi giận “ Bạch Thúy nếu bây giờ ngươi còn không tiết lộ tung tích của Thẩm Đông, chính là phạm tội phản quốc.”
Bạch Thúy cười khổ “Nô tỳ đã nói với hoàng thượng vô số lần rồi, Thẩm Tướng Quân đã chết rồi. Mộ nô tỳ cũng đã đưa hoàng thượng tới xem rồi, là bản thân hoàng thượng không tin.”
Lý Thừa Dục tức giận “ Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn ăn nói ngang ngạnh, ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ niệm tình Thẩm Đông mà không giết chết ngươi sao. Người đâu.”
Lý Thừa Dục đang định gọi cai ngục, nhưng ngay sau đó một tiểu thái giám loạng choạng vọt vào.
“ Hoàng thượng ngự lâm quân lại phát hiện ra vật tùy táng mới ở khu vực sông Tuyết.”
Lý Thừa Dục cực kỳ cáo kỉnh “ Loại chuyện này còn cần phải làm phiền trẫm sao, kéo xuống đi.”
Hai tên cay ngục kéo tiểu thái giám đang sợ hãi lên, tiểu thái dám sợ hãi “ Hoàng thượng tha mạng.”
Một miếng ngọc bội rơi từ trên người hắn trong lúc đang giãy giụa rơi xuống đất phát ra âm thanh.
Thanh Thúy, Lý Thừa Dục nghe thấy tiếng vang thì nhìn lại. Hắn đột nhiên cứng đờ người, cả người lập tức run lên.
Thứ rơi xuống đất chính là một nửa miếng ngọc bội, hắn bước lên trước tự mình nhặt miếng ngọc bội kia lên, miếng ngọc bội đã cũ kỹ bị mài mòn.
Lý Thừa Dục run rẩy, hắn lấy ra nửa miếng ngọc bội còn lại trong ngựời mình ra rồi ghép chúng lại, hai miếng ngọc bội ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Lý Thừa Dục đột nhiên đứng không vững, trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống dưới đất.
“Hoàng Thượng” cung nhân bị dọa sợ đến phát điên rồi, tất cả đều chạy đến đỡ hắn dậy.
Không ai biết vì sao nửa miếng ngọc bội lại khiến hắn bị kích động đến mức ra nông nỗi này.
Nàng cụp mắt nhìn hắn, trong lòng sáng như tuyết.
Nguyên nhân rất đơn giản, nửa miếng ngọc bội kia là vật mà nàng chân quý nhất.
Trong quãng đời này nàng mang nó theo bên mình một khắc cũng không rời, nếu chỉ là kế giả chết thì nàng không thể chôn ngọc bội vào trong mộ được.
Vậy nên khả năng duy nhất chỉ có thể là hài cốt trong ngôi mộ kia đúng thật là của nàng, Thẩm Đông.
Người luôn luôn có thể xuất hiện lúc hắn gặp chuyện nguy hiểm, cứu hắn lúc dầu sôi lửa bỏng thật sự đã chết nhiều năm rồi.
Giờ đây hài cốt bị sông Tuyết cuốn trôi đi, không tìm thấy tung tích được nữa.
“Hoàng thượng” giữa những tiếng gọi lo lắng, ánh mắt Lý Thừa Dục rời rạc.
Hắn đi về phía Bạch Thúy lẩm bẩm nói “Đông Nhi nàng ấy chết thế nào vậy.”
Bạch Thúy quan sát vẻ mặt của Lý Thừa Dục, nàng thưởng thức vẻ mặt của Lý Thừa Dục như thể đó là bức tranh cảnh đẹp ý vui.
“Hồi bẩm hoàng thượng.” Nàng ấy chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một.
“Ba năm trước, Thẩm Tướng Quân cứu giá vì hoàng thượng mà đỡ một đao của thích khách. Trên lưỡi dao đó có độc vô phương cứu chữa.”
“Không thể nào, vì sao Đông Nhi không tới tìm trẫm.” Sắc mặt Lý Thừa Dục tái nhợt như người chết.
“Đương nhiên là Thẩm Tướng Quân có có đến tìm rồi.” Bạch thúy nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi.
“Nhưng lúc đó hoàng thượng đang ở cùng với Nhu Quý Phi, nói là kẻ không liên quan thì đều không gặp. Thẩm Tướng Quân chờ suốt một đêm trong màn tuyết, trời hửng sáng mới trở về.”
Lý Thừa Dục không hỏi Bạch Thúy nữa, hắn ngơ ngác xoay người lại dường như muốn rời khỏi phòng giam này.
Song hắn vừa bước đi một bước, một ngụm máu tuôn ra từ khóe miệng, hắn ngã ngửa xuống miệng trào ra máu tươi.
Trời tối rồi, Lý Thừa Dục mở to mắt nằm trên long áp.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt lo lắng của Lục Nhu :
“Bệ hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Lục Nhu bưng chén thuốc lên “Người khiến thần thiếp sợ quá, nghe nói hoàng thượng tới gặp Bạch Thúy sao. Nhiều năm trước nữ nhân này xung đột với thiếp, hoàng thượng long thể tôn quý vẫn là đừng nên gặp đồ tiện nhân này để tránh khỏi tức giận mà phá hỏng thân thể. Suốt đêm Nhu Nhi tìm thái y kê đơn thuốc, vì sắc thuốc mà hai mắt đều đỏ hồng.”
Lục Nhu cầm chiếc thìa sứ lên đút thuốc vào miệng Lý Thừa Dục, Lý Thừa Dục Đẩy tay nàng ta ra sau đó nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu.
Lục Nhu cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm, thẹn thùng đỡ trán:
“Sao bệ hạ cứ nhìn thần thiếp như vậy.”
Lý Thừa Dục tự dưng bật cười, hắn gọi bằng giọng điệu rất dịu dàng:
“Nhu Nhi ta đây phiền muộn trong lòng, chỉ có nàng mới có thể giúp trẫm.”
Lục Nhu dịu dàng nói :
“Hoàng thượng nói thế làm gì chứ, ngài biết rõ thần thiếp toàn tâm toàn ý hướng về bệ hạ. Lên núi đao xuống biển lửa thần thiếp cũng sẵn lòng.”
Lý Thừa Dục nhẹ nhàng nói:
“Để đệ đệ Lục Tuấn của nàng dẫn đại liễu doanh ra ngoài nghênh địch đi.”
Sắc mặt Lục Nhu đột nhiên thay đổi, nàng ta dừng lại đôi chút quăng chén thuốc đi quỳ xuống trước long tháp.
“Hoàng thượng” giọng nói của Lục Nhu lập tức xen lẫn tiếng khóc nức nở :
“Nghe nói người của Khương Nhung kia đều cao to vạm vỡ, hung hãn tàn bạo giống như lang thần chuyển thế vậy. Tuấn nhi là tiểu công tử từ nhỏ đã đọc thi thư mà lớn lên, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu như làm đệ ấy bị thương chắn hẳn đệ ấy sẽ đau đớn biết bao.”
Sắc mặt Lý Thừa Dục bình tĩnh thấp giọng cười “Ồ thế nhưng bốn năm trước trong trận chiến bên kia sông, đệ đệ của nàng và Thẩm Đông cùng nghênh chiến Khương Nhung. Thế mà lúc đó không ít lần nàng thổi gió bên gối trẫm, nói Lục Tuấn tuổi trẻ tài cao trận chiến bên sông không có hắn thì không thắng được. Bảo trẫm ban thưởng tức vị quan lại cho hắn, bây giờ xem ra e rằng lúc đó thậm chí Lục Tuấn còn không ra chiến trường. Trốn ở sau lưng Thẩm Đông ăn rồi chờ chết.”
Sắc mặt Lục Nhu trắng bệch, nàng ta sợ rồi.
Giọng điệu Lý Thừa Dục càng bình tĩnh thì nàng ta lại càng sợ hãi:
“Hoàng thượng”
Lục Nhu sử dụng chiêu cuối của mình, nàng ta vén tay áo lên vết sẹo trên cánh tay nhìn thấy mà giật mình.
“Hoàng thượng, Lục gia bao đời trung thực thẳng thắn. Lúc trước thiếp vượt qua sự sống và cái chết mà đỡ một đao cho hoàng thượng, từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận. Nhưng Tuấn nhi hắn là huyết mạch duy nhất trong nhà thần thiếp. Vẫn là thỉnh cầu hoàng thượng hãy thương xót hắn, đừng cử đệ đệ một mình chiến đấu với Khương Nhung.”
Lục Nhu như nhớ ra điều gì đó “Đúng rồi Thẩm Đông đâu, sao Thẩm Đông vẫn chưa ra trận chiến đấu với Khương Nhung. Vẫn luôn là bổn phận của nàng ta, lần này đại địch trước mặt lại dám lâm trận bỏ chạy.”
Lý Thừa Dục mỉm cười, hắn mỉm cười rất nhẹ nhưng đáy mắt lại mang theo sự điên cuồng.