1.
Sau khi chia tay Hạ Hiên, tôi nhận được tin nhắn từ cô gái mà tôi tài trợ.
Đây là lần đầu tiên cô ta liên lạc với tôi ngoài việc xin tiền. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ta vẫn đang đi học và sẽ tốt nghiệp sau hai năm nữa.
Khi tôi định hỏi cô ta về dự định tương lai thì cô ta nhắn tin:
[Chị ơi, em đang mang thai và chuẩn bị kết hôn. Anh ấy rất tốt với em và yêu trẻ con. Vì thế em dự định sẽ nghỉ học để sinh con và ở nhà toàn thời gian để chăm sóc con.]
Một cô gái mà tôi tài trợ suốt sáu năm đang chuẩn bị trở thành một bà nội trợ toàn thời gian trước khi tốt nghiệp. Một dấu chấm hỏi dần hiện lên trong đầu tôi.
Nuôi một con chim hoàng yến bỏ học vì tình yêu còn tệ hơn việc chia tay với một kẻ cặn bã.
Bên kia không thấy tôi trả lời tin nhắn thì liền gọi đến.
“Chị ơi, em làm thế này không tốt sao? Em trả lại toàn bộ số tiền tài trợ chị đưa cho em trước đây thì sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của cô gái này, nó rất tinh tế và quyến rũ, nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều và đang nghĩ cách để trả lời.
Năm đó khi tài trợ cho Phương Vận, tôi không hề nghĩ đến bất kỳ sự đền đáp nào, tôi chỉ muốn cô ta học tập nghiêm túc.
Tôi đã trả toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt cho cô ta, nhưng để không tạo gánh nặng về mặt tinh thần, tôi thậm chí chưa bao giờ gặp cô ta hay cung cấp bất kỳ thông tin nào về tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đã chi hàng trăm nghìn để hỗ trợ việc học của cô ta, nhưng giờ cô ta thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học đã muốn trở thành một bà nội trợ.
Kết quả này khiến tôi nghẹn họng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu cô ta trả lại tiền tài trợ.
Thấy tôi im lặng, cô ta gửi thiệp mời cho tôi.
Tôi bấm vào thiệp mời thì thấy tên chú rể trên đó có ghi rõ chữ “Hạ Hiên”.
Tôi choáng váng.
Tại sao tên này lại giống với tên bạn trai cũ của tôi?
Tôi tưởng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng thông tin của bạn thân lại xuất hiện trong danh sách khách mời.
[Tô Từ, bạn trai cũ của cậu mới chia tay cậu được vài tháng mà đã chuẩn bị kết hôn rồi!]
Tiếp theo là một bức ảnh cưới, bạn trai cũ của tôi ôm một người phụ nữ xinh đẹp và mỉm cười hạnh phúc.
Nhìn họ âu yếm nhau, chẳng ai tin được một người là gã tồi, còn một người là kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.
Và thiệp mời của bạn thân có hình thức giống hệt thiệp mời điện tử mà tôi có.
Gần như có thể khẳng định rằng……
Cô gái trà xanh luôn vênh váo trước mặt tôi chính là cô gái mà tôi đã tài trợ trong sáu năm qua.
2.
Phương Vận là thực tập sinh tại công ty của bạn trai cũ tôi. Cô ta rất chăm chỉ trong thời gian thực tập. Hạ Hiên hết lời khen ngợi cô ta.
Dù gia đình bình thường, nhưng nhờ nỗ lực học tập và làm thêm công việc bán thời gian nên cuộc sống vẫn khá thoải mái.
Tuy nhiên, sau khi đi thị sát công việc vài lần, tôi nhận thấy tình hình hoàn toàn khác với những gì Hạ Hiên nói.
Cái gọi là “chăm chỉ, cẩn trọng” hóa ra lại là trốn không đến công ty làm việc, bị đồng nghiệp phàn nàn không ngớt.
Tôi có chút nghi ngờ về tính chân thực trong lời nói của Hạ Hiên, nhưng anh ta đều lấp liếm cho qua.
“Phương Vận bình thường làm việc rất nghiêm túc, nhưng cô ấy còn phải đi làm thêm những công việc bán thời gian khác nên đôi khi không thể chu toàn mọi việc.”
“Giáo viên hướng dẫn thực tập ở trường đã nhờ anh chăm sóc cô ấy, nên anh cũng phải rộng lượng hơn một chút.”
“Hơn nữa… Cha mẹ cô ấy đã mất, nhưng cô ấy vẫn rất chăm chỉ và độc lập. Nhìn thấy cô ấy, anh không khỏi nghĩ đến mình.”
Mặc dù tôi đã đầu tư nhưng dù sao đây cũng là công ty của Hạ Hiên.
Đặc biệt là khi anh ta đã nhiều lần giải thích rằng đây chỉ là vì muốn giúp đỡ đàn em, đối mặt với một thực tập sinh đầy nghị lực, xuất thân bình thường nhưng lại tự mình nỗ lực mua được hàng hiệu, tôi cũng không tiện nói gì thêm.
Việc trùng tên là chuyện bình thường, nhưng khi thấy Phương Vận này bỏ bê việc học và sự nghiệp để đi làm thêm, từ đó tôi đã tăng thêm tiền trợ cấp cho “Phương Vận” mà tôi đã tài trợ trước đây.
Tôi chỉ mong cô gái mà tôi đang tài trợ sẽ học tập nghiêm túc và không bị phân tâm bởi những việc khác ngoài việc học ở trường.
Tôi liệt kê chi tiết lý do tại sao Phương Vận lại xin tiền tôi trong nhiều năm qua, từ học phí đến các khoản chi phí ăn mặc, cũng như chi phí y tế mà tôi đã trợ cấp khi bố mẹ cô ta lâm bệnh nặng đến nỗi suýt khiến cô ta phải bỏ học.
Ai ngờ rằng đây lại là một trò lừa đảo, vì ngay từ đầu Phương Vân đã có ý định “câu” một “chàng rể quý”.
Mà số tiền hỗ trợ của tôi trong suốt những năm qua tạo nên một danh hiệu đắt tiền cho Phương Vận, tất cả đều được Phương Vận sử dụng như một bàn đạp để nâng cao địa vị xã hội.
3.
Sau khi biết tin, tôi lập tức thay đổi suy nghĩ.
Tôi không vạch trần Phương Vận mà bình tĩnh đáp: “Vậy đưa tiền cho tôi.”
Tôi cùng cô ta tính toán số tiền dựa trên trí nhớ của mình và mỉm cười: “Bao gồm cả chi phí y tế, cô phải trả lại cho tôi ít nhất 400.000.”
Phương Vận do dự: “Tiền thuốc men có tính không? Chị không phải nói không cần hoàn trả sao?”
Tôi cười khúc khích nói: “Cũng được thôi, cô cứ đưa hóa đơn cho tôi xem, coi như không cần trả lại nữa”.
Phương Vận lập tức im lặng.
“Chị ơi, bây giờ em không thể trả liền cho chị được.”
Giọng nói của cô ta có chút ngượng ngùng: “Thời gian có chút gấp rút, có lẽ em không góp được nhiều tiền như vậy.”
Tôi xem qua khoảnh khắc của cô ta và thản nhiên nói: “Cô có thể nhờ chồng cô trả dùm.”
Phương Vận lo lắng, không kịp suy nghĩ vặn lại: “Làm sao có thể như vậy…”
Phương Vận không dám tới gặp Hạ Hiên, nếu Hạ Hiên biết tính cách mạnh mẽ và độc lập của cô ta là giả, chẳng phải mọi chuyện sẽ uổng phí sao?
Tôi muốn cười một chút, mỉa mai nói: “Cái gì? Trở thành phu nhân hào môn rồi mà cô còn phải quan tâm đến chuyện tiền bạc sao?”
Phương Vận lập tức cúp máy. Tôi gọi lại cho cô ta nhưng cô ta từ chối nhận cuộc gọi.
Cô ta liên tục nhắn cho tôi:
[Em không ngờ chị lại là người như vậy. Em chỉ đang theo đuổi cuộc sống mà em mong muốn. Tại sao chị lại làm khó em như vậy?]
[Đây là hành động áp đặt đạo đức.]
[Cho dù kết quả không như chị mong đợi, em cũng không muốn trở thành một người phụ nữ tầm thường với mức lương hàng tháng chỉ 3.000 nhân dân tệ như chị đâu. Ít nhất sau này em cũng sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.]
Lương tháng ba ngàn?
Tôi cau mày.
Đột nhiên tôi nhớ ra rằng khi tôi mới bắt đầu kinh doanh, toàn bộ số tiền đều được đưa cho công ty, chỉ để lại cho tôi 3.000 nhân dân tệ.
Tôi đưa một nửa số đó cho Phương Vận. Phương Vận có vẻ không hài lòng với 1.500 tệ đó nên vòng vo muốn đòi thêm.
Nhưng tôi đã nói rất thật với cô ta rằng lương của tôi hiện tại chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nhưng bây giờ tôi đã khởi nghiệp thành công, với tư cách là một nữ CEO có tài sản gấp trăm lần chồng cô ta, tôi lại trở thành người phụ nữ mà cô ta coi là tầm thường sao?
4.
Tôi và Hạ Hiên gặp nhau ở trường trung học và hứa hẹn với nhau rằng sẽ cùng vào một trường đại học.
Tuy nhiên, sau khi có kết quả thi đại học, điểm của anh ta quá chênh lệch với tôi.
Tôi không còn cách nào khác là phải đến trường sớm hơn một năm để đợi anh ta, và với sự giúp đỡ của tôi, cuối cùng anh ta cũng được nhận vào trường khi tôi đang học năm thứ hai.
Không ngờ, gia đình tôi kinh doanh thất bại, nợ nần chồng chất. Cộng thêm bệnh tật của bố, tôi thậm chí không thể trả nổi tiền học phí.
Tôi đã cố gắng hết sức để làm thêm kiếm tiền nhưng vô ích.
Những khoản nợ đó đè nặng lên tôi như một quả núi, cộng với với khoản vay sinh viên, gánh nặng trên vai tôi chưa bao giờ là dễ dàng.
Nhìn bố ngày một hao mòn, tôi nghiến răng quyết định dồn hết tiền tiết kiệm để khởi nghiệp.
Tuy nhiên, cũng chính vì điều này mà tôi không thể tiếp tục việc học của mình.
May mắn thay, tôi đã thắng cược.
Năm Hạ Hiên tốt nghiệp, công ty của tôi đã trở nên nổi tiếng ở địa phương.
Thấy sự nghiệp của tôi khởi sắc, anh ta cũng đề nghị giúp đỡ tôi.
Cho đến sau này, anh ta muốn tự mình mở một công ty.
Hạ Hiên đã ở bên cạnh tôi kể từ khi gia đình tôi gặp biến cố lớn và chưa bao giờ rời bỏ tôi.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Hạ Hiên nên tôi không ngần ngại trở thành nhà đầu tư đầu tiên của anh ta.
So với việc bắt đầu từ con số 0 như tôi, sự nghiệp của Hạ Hiên nhờ sự giúp đỡ của tôi đã tiến triển thuận lợi, chỉ mới hai năm anh ta đã bước vào giới kinh doanh.
Anh ta cũng ngày càng yêu tôi hơn.
Tôi đã thành công trong cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Lúc đó, tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Cho đến khi cô thực tập sinh đó bước vào thế giới của tôi.