Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TÔI XUYÊN KHÔNG CƯỚP TIỂU TƯỚNG QUÂN TÀN TẬT - (FULL) Chương 4: TÔI XUYÊN KHÔNG CƯỚP TIỂU TƯỚNG QUÂN TÀN TẬT

Chương 4: TÔI XUYÊN KHÔNG CƯỚP TIỂU TƯỚNG QUÂN TÀN TẬT

11:33 sáng – 23/05/2024

17
Thẩm Hoài Chi bị đưa đi.

Hiện giờ mọi người đều đang nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt.

Công chúa Hồng Ngọc vốn đã ch.ết nhưng thực sự vẫn còn sống?

Chuyện này trở thành đề tài bàn tán trong các cuộc trà dư tửu hậu ở kinh thành.

“Nếu công chúa Hồng Ngọc chưa ch.ết, vậy tiểu tướng quân chắc chắn không phải là kẻ gi.ết người?”

“Như vậy khẳng định, tiểu tướng quân là thiếu niên anh hùng. Những tin đồn trước đó đều là vớ vẩn.”

“Đúng, đúng, phản quốc chỉ là nói bậy thôi!”

“Vậy người tố cáo tiểu tướng quân lúc trước ở đâu?”

“Ừ, đúng vậy, đó là ai?”

Đợi đến lúc mọi người nhận thức được, họ mới biết… dường như không có người nào như vậy cả.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Chi xin tự mình đi đến Mạc Bắc, không bao giờ quay lại kinh thành nữa.

Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.

Ta nhìn Thịnh Linh, trong lòng muốn hỏi nhưng lại không mở lời được.

Nàng ôm ngực cười nói:

“Cô sớm đã biết ta là Hồng Ngọc.”

“Đúng vậy.”

Khi mới cứu nàng, ta đã biết nàng chính là nữ phụ ác độc trong truyện – Công chúa Ruby.

Hồng Ngọc ở trong truyện là một đóa hắc liên hoa, giả dạng là người hiền lành, đơn thuần để lừa gạt nữ chính. Nàng cấu kết với Bắc Nhung để ra tay ám sát nữ chính, khi sự việc bại lộ, nàng nhảy xuống vách đá và nhân vật này xem như đã ch.ết.

Nó cũng trở thành nguyên nhân chính dẫn đến sự ngăn cách giữa Thẩm Hoài Chi và nữ chính.

Tuy nhiên, không có Hồng Ngọc gây trở ngại, nam chính và nữ chính lại danh chính ngôn thuận đến với nhau.

Công chúa Hồng Ngọc được cho là đã ch.ết, hiện tại vẫn còn sống, đó chính là một kỳ tích.

Lần đầu tiên khi ta cứu nàng, ta đã nghĩ đến việc có thể lợi dụng Hồng Ngọc.

Nhưng sau này, ta nhìn nàng vào Nam ra Bắc, làm những công việc vất vả và mệt mỏi nhất để kiếm tiền, nhưng lúc nào cũng giữ tinh thần lạc quan và vui vẻ.

Ta dần dần nhận ra.

Nàng không phải là Hồng Ngọc, không phải công cụ để ta lợi dụng tiến hành kế hoạch của mình, nàng chính là Thịnh Linh.

Lúc đầu khi Thịnh Linh vừa được cứu lên, nàng đã truyền cảm hứng cho ta cố gắng thay đổi vận mệnh của Thẩm Hoài Chi.

Nàng là một con đại bàng thích tự do bay lượn, không muốn thông qua hôn sự để trở thành vợ, thành mẹ, cái nàng muốn, là chính mình.

“Tại sao cô lại ra mặt giúp đỡ? Không phải cô nói cả đời này chỉ muốn sống cho bản thân mình sao ? Nếu trở thành Hồng Ngọc, cô sẽ lại bị người khác thao túng. Cô đã nghĩ đến tương lai chưa?”

Nàng dang hai tay ra, bất lực nói: “Nhưng ta thực sự là Hồng Ngọc.”

Trong mắt nàng có sự thờ ơ.

“Ta chỉ là một kẻ hèn nhát, ta luôn muốn trốn tránh. Giờ đây, kinh nghiệm trong những năm qua, khiến ta luôn cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá. Giờ đây, ta mới “thực sự” là chính mình. “

Nàng cười toe toét và xé bỏ bộ ria mép.

“Ta cũng sẽ cho cô thấy Hồng Ngọc mà cô đã cứu ngày đó có thể đi được bao xa.”

Khi ta phục hồi lại tinh thần, mặt đầy nước mắt, ta có cố gắng thế nào cũng không thể lau hết được.

“Trước đây cô vốn là người lãnh đạm, tính tình thất thường, sao bây giờ lại khóc như vậy?”

Đôi mắt nàng ngấn lệ, “Ai da, Tô Niệm, ta hỏi cô, nếu như ta thật sự không đến, cô làm cách nào để cứu Thẩm Hoài Chi?”

Ta ngơ ngác trả lời: “Cướp…người.”

“Xì…ha ha ha ha ha.”

Cười mệt mỏi, nàng chợt vỗ vai ta: “Ta luôn nghĩ cô là người thông minh, không ngờ khi làm chuyện đại sự lại ngu ngơ dễ thương như vậy?”

Không.

Ta tự nghĩ, chuyện này hoàn toàn có thể làm được.

Thái tử không thể nào làm trái ý chỉ của Hoàng đế.

Nhưng chỉ cần chúng ta trốn thoát, dựa vào chút áy náy của Thái tử đối với Thẩm Hoài Chi, nếu trốn được một thời gian dài, chúng ta sẽ có thể vượt qua.

Lần này lợi dụng dư luận để tạo đà, có thể dễ dàng truyền tin tức đến Thẩm Hoài Chi, không thể thiếu sự giúp đỡ bí mật của Thái tử.

Ta đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.

Thẩm Hoài Chi là người ta muốn cứu, nhưng nếu phải đánh đổi cả mạng sống của Thịnh Linh, trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an.

Thấy ta cúi đầu, Thịnh Linh dường như hiểu được suy nghĩ của ta, vội an ủi.

“Đa tạ cô đã bảo vệ ta, nhưng đây là lựa chọn của ta. Đã đến lúc ta phải gánh vác trọng trách của công chúa Hồng Ngọc. Ta hy vọng cô có thể tin tưởng ta.”

“Hiện tại, ta còn có rất nhiều việc phải làm, cô cũng đi làm chuyện mà cô nên làm đi.”

Ta hướng nàng gật đầu: “Ta sẽ quay lại, ước hẹn ba năm.”

“Được, đến lúc đó ta sẽ cho cô thấy một Hồng Ngọc khác.”

Chúng ta đập tay để tuyên thệ.

Số phận chết tiệt này, chúng ta nhất định phải tranh đấu với nó.

18.
Mạc Bắc gió cát rất lớn.

Ta một bước nông, một bước sâu dẫm lên bãi cát vàng, suýt chút nữa thì lạc đường.

May mắn thay, sau khi đến Mạc Bắc hơn một tháng ta cũng tìm được chỗ ở của Thẩm Hoài Chi.

Bị ngăn cách bởi một bức tường, ta cảm thấy có chút ngại ngần.

Bầu trời tối sầm, gió đêm rất lạnh, trong cuộc hành trình này, ta không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, toàn thân phủ đầy cát.

“Ai ở bên ngoài?”

Thẩm Hoài Chi lại gầy đi một chút.

Hắn có vẻ không tin vào mắt mình đến mức ngã ra khỏi xe lăn.

Sau khi hắn rời khỏi kinh thành, ngày này qua ngày khác, mọi lo lắng, kỳ vọng, bất an và tức giận tích tụ trong lòng ta đều vì gặp được hắn mà tan biến mất.

“Thẩm Hoài Chi, ta đã giữ lời hứa, đến đây tìm chàng.”

Thẩm Hoài Chi nước mắt rơi như ngọc.

“Tô Niệm.”

“Tín vật định ước của chúng ta đã mất rồi.”

Thẩm Hoài Chi ôm chặt lấy ta, không ngừng gọi tên ta, cố chấp nói.

“Không sao đâu, tiểu tướng quân cứ đem chính mình giao cho ta là được.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hoài Chi hiện lên một tia ửng hồng nhàn nhạt: “Hôn ta đi, Tô Niệm, ta rất nhớ nàng.”

Chúng ta nằm ôm nhau trên chiếc giường nhỏ.

Đây là giấc ngủ ngon nhất ta có được trong suốt một thời gian dài.

Sáng sớm hôm sau.

Động tác của Thẩm Hoài Chi vô cùng nhẹ nhàng, hắn hôn nhẹ lên cánh tay đang bị thương của ta.

Hắn ngồi trên giường, lông mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên mở miệng, nhưng lại khuyên ta nên rời đi.

“Tô Niệm, Mạc Bắc quá khó khăn, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nàng nên quay trở về đi.”

Ta bình tĩnh ngồi dậy, mặt không thay đổi hỏi:

“Lúc trước trong lá thư chàng gửi ta, ta đã muốn hỏi chàng, chàng gọi ta là vợ, như vậy câu kia “Mong nàng có một mối nhân duyên mới, ta sẽ âm thầm chúc phúc từ xa” là thật sao? Cho dù ta có gả cho người khác? Chàng cũng cảm thấy không sao phải không?”

Toàn thân hắn cứng đờ, hắn ngước mắt lên nhìn ta, lông mi khẽ run, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.

“Mạc Bắc quá hoang tàn, hiện tại ta chỉ có thể sống sót, làm sao còn kéo nàng cùng xuống nước được.”

Ta cười khổ: “Ta hiểu, chàng vừa mới thất thế, ta thích chàng, không phải vì trước kia chàng là người ưu tú, chàng có xứng đáng hay không, bản thân ta đã sớm có lựa chọn.”

Hắn trông có vẻ hối lỗi.

Ta không muốn trách móc hắn nữa nên chỉ lãnh đạm một tháng không nói chuyện với hắn.

Cho đến một ngày, ta và một tướng sĩ ở Mạc Bắc cứu được một ông lão, bận bịu đến nửa đêm mới trở về.

Hắn ngồi trên xe lăn đi theo sát phía sau ta.

Màn đêm đen tối che phủ đôi mắt đỏ bừng của hắn, nhưng nó không thể che giấu được sự thận trọng gần như hèn mọn trong từng cử động của hắn.

Ta không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.

Thẩm Hoài Chi dừng lại.

Dường như cuối cùng hắn cũng đã có quyết định, hắn mím môi, trong đôi mắt hiện lên một chút xấu hổ, bắt đầu cởi quần áo trước mặt ta.

Mắt ta chợt mở to.

Trong khoảnh khắc đó, tim ta đập loạn xạ, cảm thấy vô cùng khó thở.

Sau khi cởi quần áo, Thẩm Hoài Chi nhìn ta thật sâu, thấp giọng nói: “Ta nhớ có lần nàng khen ta đẹp mắt.”

Cuối cùng hắn cũng lấy hết dũng khí, hơi ngước mắt lên, “Một thân thể tàn tạ này, Tô Niệm, nàng còn muốn ta không?”

Ta sụt sịt, mắt hơi ươn ướt.

Sau đó run rẩy vòng tay qua cổ hắn, tiến lại gần, áp hơi thở lên đôi môi lạnh lẽo của Thẩm Hoài Chi.

Ta không kìm được nữa, cắn mạnh vào vai hắn, hắn thở dốc đau đớn nhưng cũng không đẩy ta ra.

“Còn dám nói muốn ta đi nữa không?”

“…Ta không dám nữa, ta muốn nàng ở lại, ta muốn nàng đi cùng ta, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh nàng, ta muốn…”

Lời nói của hắn đã bị ta cắt ngang, ta nói từng chữ một:

“Vậy tối nay là…đêm tân hôn của chúng ta.”

Ta hôn nhẹ lên cổ Thẩm Hoài, máu trong não dâng lên cuồn cuộn, cảm giác như máu đang sôi trào khắp toàn thân, chúng ta không nói được một lời nào nữa, đêm đó là một đêm chúng ta buông bỏ hết tất cả.

Hoa phù dung sau một đêm ngậm đầy sương.

Mùi hương nhẹ nhàng bay trong không khí.

Chân nến cháy đến phần cuối cùng, trên cánh tay Thẩm Hoài Chi có một dải tóc đem mềm mại như mực.

Sáng hôm sau, Thẩm Hoài Chi đỏ mặt chải đầu cho ta, sau đó đi sửa chiếc giường cũ ọp ẹp.

Ta quay đầu đi để ngăn mình khỏi bật cười.

Nếu nghe được, hắn sẽ lại xấu hổ.

May mắn theo nhau mà tới.

Ai có thể ngờ được, ông lão mà ta cứu lại chính là thần y mà bấy lâu nay ta tìm kiếm.

Điều đáng mừng hơn nữa là chân của Thẩm Hoài Chi vẫn còn hy vọng bình phục.

Hắn ôm ta vào lòng, khóc vì vui sướng.

Mặc dù quá trình điều trị gặp nhiều khó khăn nhưng Thẩm Hoài Chi đã bắt đầu cầm kiếm sau một thời gian dài không sử dụng nữa.

Hắn lại trở thành một tiểu tướng quân vui vẻ và kiêu ngạo, nhiệt tình đối đãi với mọi người, ngoại trừ vị binh sĩ thân thiết với ta.

Vị binh sĩ đó có chút không hiểu: “Tô Niệm tỷ, anh rể dường như rất lạnh nhạt với ta?”

Ta cười không nói gì.

Hồng Ngọc báo tin, ta nhờ nàng chăm sóc phu thê tướng quân nhiều hơn, hiện tại họ vẫn khỏe mạnh, cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong lá thư trước, ta đã đề xuất chuyển Tể An Viện thành trường dành cho phụ nữ theo học,giờ đây Hồng Ngọc đang làm rất tốt.

Không kể là trẻ em hay phụ nữ một mình nuôi con nhỏ, tất cả đều có thể học nghề để kiếm sống.

Ta đưa ra ý tưởng và nàng là người thực hiện chúng.

Đây là tất cả bằng chứng về những gì nàng đã làm được.

Ta rất vui vì có thể giúp được nàng dù đang ở rất xa.

Hồng Ngọc gửi tin nói gần đây trong triều xảy ra một việc đại sự, các đại thần ép buộc Hoàng đế nạp thêm phi tần.

Ta nghĩ trở thành Hoàng hậu có lẽ hơi khác một chút.

Bây giờ, người duy nhất Du Thanh Vãn có thể dựa vào chính là Hoàng đế, nhưng cả hai cũng không thể nhân danh tình yêu để đối mặt với những khó khăn này, họ đã dần cảm thấy kiệt sức.

Ta đột nhiên vì Thẩm Hoài Chi mà cảm thấy không đáng, bọn họ đã bỏ rơi người vào sinh ra tử cùng mình, nhưng đến sau cùng vẫn không được hạnh phúc như mong đợi.

Một mùa đông lạnh giá nữa lại đến.

Đoàn du thương của Hồng Ngọc đã ngừng cung cấp lương thực cho Bắc Nhung.

Nàng viết trong thư: “Nếu chuyện này tiếp tục, có lẽ sẽ xảy ra chiến tranh. Cô thấy có ổn không?”

Ta trả lời: “Thịt đã thối rữa đến tận xương rồi, bây giờ những thứ thuốc đó sớm đã vô dụng. Nếu muốn giải quyết triệt để thì phải giải quyết tận gốc, Đến lúc cần chiến đấu thì phải chiến đấu thôi.”

Bắc Nhung lại xâm lược, triều đình không ứng phó kịp, lúc này không biết ai đột nhiên nhắc tới tiểu tướng quân Thẩm Hoài Chi.

Ba lần đánh bại quân Bắc Nhung, chiến công đó không ai có thể thay thế được.

Ta nghĩ đã đến lúc rồi.

19.
Sau khi trời quang mây tạnh, Thẩm Hoài Chi ôm lấy ta nói: “Xin lỗi, Tô Niệm, bắt nàng phải chịu khổ cùng ta.”

“Sao lúc nào chàng cũng nói xin lỗi thế?”

“Bởi vì… Mạc Bắc quá hoang vắng, nhà cửa lại rất nhỏ.”

Ta nhắm mắt tựa trán vào ngực hắn: “Nhà nhỏ rất đáng thương sao? Thiếu thốn rất bất hạnh sao? Chúng ta chỉ là những người bình thường. Hạnh phúc hay không là do bản thân tự phán xét. Chúng ta chỉ nên trân trọng hiện tại mà thôi.”

Hắn đưa ta cưỡi ngựa đi trong sa mạc, cùng đi dạo dưới bầu trời đầy sao, những niềm vui này đều là thật.

“……Ta hiểu.”

Thẩm Hoài Chi nhận lệnh dẫn binh ra chiến trường.

Hắn có những nguyên tắc và ranh giới của riêng mình, sẽ không không đặt tình cảm cá nhân lên trên lợi ích của quốc gia dân tộc.

Mà người hắn không thể yên tâm nhất chính là ta.

Ngắn ngủi trong một năm bị đày đến Mặc Bắc, giờ đây hai bên đường rất đông người hân hoan chào đón chúng ta hồi kinh.

Thẩm Hoài Chi thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng ở Mạc Bắc mới là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Hãy đợi ta. Sau khi chuyện này kết thúc, ta và nàng sẽ có cuộc sống của riêng mình, không còn phải quan tâm đến chuyện khác nữa.”

Ta gật đầu nhưng không nói gì.

Một đêm trước khi hành quân, mỗi một giây một phút đều thật sự quý giá, chúng ta như muốn đem đối phương hòa quyện vào thân thể mình, không bao giờ rời xa.

Đội quân hùng dũng tiến về phương Bắc.

Một tháng sau, ta phát hiện mình có thai.

Hồng Ngọc vui vẻ đề nghị chăm sóc ta.

Bây giờ là mùa thu, cây nguyệt quế ngoài sân lại nở hoa.

Thẩm Hoài Chi không ở kinh thành, đã bỏ lỡ cảnh sắc tuyệt đẹp của bốn mùa rồi.

Khi Hoàng đế thân chinh đến phủ tướng quân, hai chúng ta ngồi đối diện nhau, chìm vào im lặng.

Vị Hoàng đế trẻ trông có vẻ mệt mỏi.

“Trẫm muốn cảm ơn Hoài Chi và ngươi lần này đã nguyện ý trở về, nhưng sợ là chúng ta vĩnh viễn cũng chẳng thể quay lại như thuở ban đầu.”

Thuở ban đầu?

Ta cười nhạo: “Bệ hạ vẫn chưa hiểu sao? Các người ngay từ đầu đã lập chí quyết tâm trở thành minh quân và trung thần, chàng vẫn luôn không thay đổi, chỉ có người là thay đổi.”

“Chàng luôn một lòng trung nghĩa đền nợ nước, nhưng từ đầu đến cuối Người chưa bao giờ tin tưởng chàng ấy.”

“Lúc đầu thì nghi ngờ chàng là người đã ép Hồng Ngọc nhảy xuống vực t.ự s.át, sau đó lại xem chàng là trở ngại lớn nhất uy hiếp hoàng vị.”

Tấm lá chắn cuối cùng cũng bị ta xé bỏ.

Hắn buồn bã nói:

“Phụ hoàng nói với ta, thiên tử vĩnh viễn không bao giờ sai, ta luôn tin tưởng vào lời nói này. Nhưng mà, mỗi ngày ta đều sống trong hối hận. Những năm gần đây… phụ hoàng đã sai, ta càng sai nhiều hơn.”

Hoàng đế loạng choạng đứng dậy và được nội thị đỡ đi.

Quan điểm của ta rất rõ ràng.

Mọi đau khổ của hắn đều bắt nguồn từ lòng tham của chính mình.

Hắn muốn xử lý Hồng Ngọc, nhưng vẫn muốn giữ cho thanh danh của mình trong sạch, hắn muốn ở bên cạnh Du Thanh Vãn, nhưng cũng không muốn buông bỏ ngôi vị Hoàng đế. Kết quả là Thẩm Hoài Chi phải thay hắn gánh lấy tất cả.

Hắn chỉ quan tâm đến sự thanh cao của mình, vạch ra ranh giới rõ ràng với Thẩm Hoài Chi, sau đó yên tâm tận hưởng mọi thứ.

Hồng Ngọc nói với ta Hoàng đế đã chấp nhận nạp phi theo lời đề nghị của các quan đại thần, Hoàng hậu đau buồn đến mức ngất xỉu.

Ta không có ý kiến gì, chỉ muốn yên tâm dưỡng thai.

Thời gian trôi qua, ta kể rõ với Hồng Ngọc trước đây ta đã từng ch.ết một lần.

Nàng tò mò hỏi: “Cô ch.ết như thế nào?”

“Ta…”

Trí nhớ của ta đột nhiên như bị nghẽn lại.

Ta đã ch.ết như thế nào?

Tại sao ta không thể nhớ được?

20.
Đêm khuya, ta từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, thở hổn hển, nước mắt rơi đầy mặt.

Ta cầm bút run rẩy viết thư cho Thẩm Hoài Chi.

Nhưng ta bỗng nhiên sững sờ.

Nếu hắn biết mục đích ta cứu hắn, liệu hắn có còn yêu ta nhiều như vậy không?

Ta đã lấy lại được trí nhớ.

Kiếp trước ta ch.ết vì t.ự s.át.

Đây là cuốn sách ta đọc khi ta đang cố gắng tự cứu mình.

Bao phủ xung quanh ta lúc đó toàn là sự tiêu cực.

Để thay đổi cái kết của Thẩm Hoài Chi, ta đã cố gắng tự viết lại đồng văn, nhưng chưa kịp viết xong đã t.ự t.ử ch.ết ở nhà.

Thẩm Hoài Chi là hình ảnh thu nhỏ của ta.

Lý do ta thích nhân vật của hắn như vậy là vì ta và hắn rất giống nhau.

Sau khi đến thế giới này, trong tiềm thức ta dường như vẫn ôm ý niệm này.

Cứu được hắn, đồng nghĩa với cứu được chính mình.

Dường như chỉ cần Thẩm Hoài Chi tranh đấu thành công, thì bản thân ta mới có thể sống sót được.

Sự thật đúng là như vậy, giống như ta đã bước ra khỏi làn sương mù, đối với tình cảm của những người xung quanh cũng rõ ràng hơn.

Ta cảm thấy rất bối rối, vậy ta có thực sự yêu Thẩm Hoài Chi không?

Tất cả những điều này có phải là do ta đã áp đặt nỗi ám ảnh của mình lên hắn?

Ta rời khỏi phủ tướng quân.

Cùng lúc đó, Thẩm Hoài Chi sau khi thắng trận nhận được một lá thư của ta.

Ta đã kể với hắn tất cả mọi chuyện và kèm theo một lá thư hòa ly.

21.
Một năm sau, bốn mùa liên tục thay đổi. Phủ tướng quân cây cối xanh um tươi tốt.

Thẩm Hoài Chi cự tuyệt chiếu chỉ của hoàng đế, chỉ một mình ở trong tiểu viện, chờ ta quay về.

Tiết Nguyên Tiêu năm đó.

Hồng Ngọc ôm một đứa trẻ đáng yêu trong tay và nói với ta:

“Đến khi nào thì cô mới đi tìm cha của con mình? Ta cũng sắp thành bà mẹ già rồi.”

Bởi vì Tiểu Đoàn Tử thích nghịch râu nên nàng đã dán đến tám bộ râu, khuôn mặt có chút buồn cười.

Ta mỉm cười nói: “Nếu cô không muốn ôm thì đưa cho ta.”

Nàng bế đứa bé quay người đi: “Cho dù là lão bà ta cũng vẫn vui vẻ, ôi, tâm can bảo bối của ta.”

Ta nhìn pháo hoa nở rộ phía xa, chợt nhớ đến đêm giao thừa năm đó.

“Này, ta hỏi thật,” nàng đột nhiên hỏi, “Trong lòng ngươi còn yêu Thẩm Hoài Chi không?”

“Còn yêu”, ta trả lời không do dự, “nhưng có một số chuyện ta cần phải suy nghĩ kỹ.”

“Đừng nghĩ nữa, nếu cô lại nghĩ nữa, ta cảm giác cô sắp thành hòa thượng rồi, hơn nữa đừng quan tâm đến lời người khác nói, Thẩm Hoài Chi yêu cô như vậy, làm sao có thể oán hận cô chứ?”

“Cho nên, hắn cũng cần thời gian suy nghĩ rõ ràng mình sẽ là ai.”

Sau khi đến thế giới này, ta gần như xoay quanh Thẩm Hoài Chi, cố gắng hết sức để đối xử tốt với hắn.

Mà hắn cũng đã trói buộc tất cả sự an toàn và mong muốn hạnh phúc của mình vào ta.

Mặc dù cuối cùng ta đã nhớ lại mọi chuyện, nhưng xét cho cùng đó là vì chính bản thân ta.

Ta là người ích kỷ, những thứ tốt đẹp kia không hề trong sáng.

Thẩm Hoài Chi và ta cần một khởi đầu mới.

Đây là sự khởi đầu của Thẩm Hoài Chi và Tô Niệm thực sự.

Ta đứng trong lầu cát ấm áp, mỉm cười và nhìn về phía xa.

“Ta từng nghĩ kết cục tốt đẹp nhất của một mối quan hệ là mãi mãi ở bên nhau, nhưng bây giờ ta lại không nghĩ vậy. Muốn yêu một người nào đó, trước tiên phải yêu chính mình. Cùng đi chung bên nhau một đoạn thời gian đã không dễ dàng. Ta không muốn tham lam. Nếu như chúng ta có duyên…”

Không biết Hồng Ngọc vô tình hay cố ý nhìn về phía sau: “Nếu như có duyên thì như thế nào?”

“Nếu như có duyên, chúng ta còn có thể trở thành phu thê được không?”

Một giọng nói trầm ấm khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng ta, đó là người mà ta quen thuộc nhất.

Ta đứng yên tại chỗ, phải rất lâu sau mới dám quay lại nhìn hắn.

Chẳng lẽ là… Thẩm Hoài Chi?

Trong đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, rồi nói tiếp:

“Là ta tham lam, muốn được bên cạnh nàng suốt quãng đời còn lại, ta chỉ muốn cùng nàng già đi.”

“Tô Niệm, nàng có thể yêu bản thân mình nhất, bởi vì ta cũng yêu nàng nhất.”

Thẩm Hoài Chi đứng đó, không dám đến gần, như sợ ta lại đột nhiên biến mất.

Bóng dáng hắn cô độc, chăm chú nhìn ta.

Ta cảm thấy có một cơn đau âm ỉ ở ngực, vô cùng chân thực.

Hắn vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, làm ướt cả vạt áo.

“Ta không muốn rời xa nàng, từ đây chân trời góc biển, mãi mãi không chia lìa. Có phải là ta đã quá tham lam không? Ta chẳng cần gì cả, ta chỉ cần nàng!”

Ta không thể kiềm nén được nữa.

Từng bước đến gần, sau đó chạy thật nhanh ngã vào vòng tay hắn.

Tình cảm không thể giả được.

Khi hắn đứng trước mặt ta, trong mắt ta tất cả đều chỉ có hắn.

Vậy là…

Ta sẽ dây dưa với người này đến hết cuộc đời.

22.
Hồng Ngọc lặng lẽ bế đứa trẻ ra ngoài.

“Chàng không trách ta sao?”

Thẩm Hoài Chi dường như muốn đem ta hòa vào xương tủy, hắn nghẹn ngào nói:

“Tại sao ta lại trách nàng? Ban đầu đúng là ta có nghĩ đến, nhưng khi nàng bỏ đi không nói một lời nào. Ta vốn tưởng rằng chỉ cần tìm được nàng, nhất định phải dùng xiềng xích trói nàng lại, nửa bước cũng không rời. Sau này ta cảm thấy nếu nàng xin lỗi ta, ta có thể tha thứ cho việc nàng ra đi không lời từ biệt. Còn bây giờ, ta không nghĩ đến điều gì khác, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, nàng muốn ta làm gì cũng được.”

“Thực xin lỗi, Thẩm Hoài Chi… Thực xin lỗi.”

Hắn tựa trán vào trán ta, lấy ngọc bội hình con hổ ra, đầy mong đợi hỏi: “Đây là tín vật định tình của chúng ta, nàng có còn muốn nó không?”

Ta sửng sốt: “Đây không phải là…”

“Hoàng thượng ban thưởng cho ta, ta chỉ muốn cái này.”

“Ta muốn tìm nàng và con trở về.”

Ta không nhịn được nữa, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Thẩm Hoài Chi hôn cằm ta, ta ngửa chiếc cổ ngọc thon dài của mình lên, hắn từ từ hôn xuống, không chịu dừng lại hắn còn ôm lấy eo ta.

Lúc này, hắn không cho phép ta rút lui hay né tránh.

Một chiếc đèn hoa sen không có giá đỡ bên cạnh, ngọn nến đung đưa nhỏ giọt, tạo thành một vòng gợn sóng.

Sau đó ta nói với hắn: “Thẩm Hoài Chi, chàng có biết người như chàng ở chỗ ta gọi là gì không?”

Hắn nhìn ta, vẻ mặt hài lòng: “Là gì?”

“Là não tàn, là người trong tâm trí lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tình yêu.”

“Dùng từ rất thích hợp.” Ta nghe thấy trong lồng ngực hắn rung động, “Vậy nàng không có cách nào khác ngoài việc gả cho ta rồi.”

“Cuộc đời này ta chỉ có nàng, ta đối với nàng tốt nhất trên thế gian này.”

“Ừm.”

“Tô Niệm, nàng phải biết, bởi vì có nàng, ta mới có thể là chính mình.”

Đúng vậy, yêu và chuộc tội không có gì là sai.

“Thẩm Hoài Chi.”

Ta đột nhiên gọi hắn.

“Chuyện gì?”

“Lúc đó, ta chân thành chúc chàng “phúc trạch lâu dài, trăm năm không lo nghĩ.”

“Ừm.”

“Cũng giống như ta từng nói: “mùa xuân vui vẻ, mùa hạ an lành, mùa thu thuận lợi, mùa đông may mắn, bốn mùa thuận hòa an lành.”

“Ta đã biết rồi.”