13.
Đêm khuya, một hòn đá ném vào trong phòng.
Ta chợt mở mắt.
Người đàn ông có chòm râu cong ra hai bên nhẹ nhàng đi vào, nhưng vừa mở miệng lại là giọng nói của một người phụ nữ.
“Cô thật là nhẫn tâm, ta không đến tìm cô, cô cũng không thèm liên lạc với ta?”
Thịnh Linh, là nữ cải nam trang, vô cùng giàu có.
Khi ta mới đến thế giới này, đã từng cứu nàng thoát chết dưới vách đá.
Nàng có tính cách vui vẻ nên sau khi tỉnh dậy liền kết bằng hữu với ta.
Người này rất có hứng thú kinh doanh, hơn nữa lại có vận phát tài, ta cũng dùng một lạng bạc tài trợ cho nàng để có thể trở thành cổ đông, cho nên, cuộc sống sau này của ta sẽ không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Hơn nửa năm không gặp, chúng ta thường liên lạc qua thư từ.
Nàng cười đến nỗi râu xồm xoàm, từ trong túi móc ra một bức tượng nhỏ bằng đồng dài một thước: “Cô nhìn thấy không? Sau khi nghe lời cô mở Tể An Viện, nhiều người cứ tiếp tục dâng hương cho ta, nếu cứ mãi như vậy sớm muộn gì ta cũng thành tiên.”
Ai có thể ngờ được thương nhân giàu có mở “Tể An Viện” lại chính là nàng ta.
Ta không nói nên lời, nhướng mày.
Nghe có vẻ như cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì để khoe khoang.
Nhìn đôi mắt đen láy của nàng, lòng ta mềm nhũn.
“Dù sao thì lần này cũng cảm ơn cô. Không ngờ cô lại hành động nhanh như vậy.”
“Này, ta không nghĩ có thể nghe được lời này từ miệng của cô.”
Ta rót cho nàng một tách trà.
“Có tin tức gì về vị thần y mà ta nhờ cô tìm không?”
“Nghe nói ở Mạc Bắc có tung tích của người đó, hãy chờ ta một thời gian nữa đi.”
Nàng ngẩng đầu đánh giá phòng của ta.
“Cô sống trong một căn phòng đơn giản như vậy ở Thẩm gia? Tại sao cô không gả cho ta, trở thành một phu nhân giàu có nhất? Cuộc sống của cô có thể thoải mái như cô mong muốn. Sao cô cứ suốt ngày ở đây?”
“Nếu ta muốn tìm một nơi an toàn để sống nốt phần đời còn lại, ta sẽ không ra ngoài.”
Trong những ngày tháng lang thang ở thế giới xa lạ này, ta lo lắng đến mức không có cảm giác chân thực.
“Được rồi, có khó khăn cứ nói với ta, ta sẽ giúp cô.”
Ta và Thịnh Linh là cùng một loại người, nếu không thì làm sao nàng có thể cải nam trang lăn lộn trong thương đội để tạo dựng sự nghiệp? Dù khó khăn đến đâu nàng ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại.
“Nhưng mà… Đúng là ta có việc cần nhờ cô giúp đỡ.”
14.
Đến đầu mùa xuân, những tin đồn dần dần lắng xuống.
Hành động của Bắc Nhung dường như cũng tạm hoãn.
Bắc Nhung sống ở một vùng đồng cỏ rộng lớn, trận tuyết năm nay có vẻ ảnh hưởng nặng nề đến họ nên họ.
Một đoàn thương nhân đã bán lương thực giá rất thấp cho họ, giúp họ sống sót qua mùa đông lạnh giá, khi đàn cừu và gia súc lớn lên, họ sẽ có thể tự cung tự cấp.
Dân chúng vui mừng vì không có chiến tranh thật tốt.
Ngày thành thân của nam chính và nữ chính cuối cùng cũng đã được ấn định.
Sức khỏe của hoàng đế ngày càng yếu, nhất định phải tổ chức xong trước quốc tang, nếu không Thái Tử sau khi lên ngồi còn phải thủ hiếu, hôn sự sẽ bị trì hoãn.
Hoa đào trong sân đang nở rộ, một người không ngờ tới cũng xuất hiện.
Thẩm Hoài Chi quay sang ta nói: “Thái tử tới rồi, ngươi đi pha một ấm trà đi.”
Hai người ngồi dưới gốc hoa đào.
Từ tình huynh đệ sâu đậm thuở ban đầu, bây giờ đã trở nên xa lạ.
Khi còn niên thiếu, Thẩm Hoài Chi từng hứa sẽ làm một đại thần trung lương, và trở thành một người tướng giỏi, ra sức bảo vệ cho nước Thịnh ngày càng lớn mạnh.
Còn Thái Tử từng thề nguyện sẽ trở thành một vị minh quân, hy vọng con dân nước Thịnh mãi mãi sống trong an lạc.
Hai người đều một lòng vì nghiệp lớn.
Nhưng giờ đấy, tất cả giống như chỉ còn trong hồi ức của kiếp trước.
“Chúng ta sắp thành thân.”
“Chúc mừng.”
“Ngươi sẽ đến chứ?”
“Không.”
Vẻ mặt của Thái Tử có chút bối rối, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Hoài Chi, vì sao ngươi lại khiến cho mọi người đau khổ như vậy?”
“Thái Tử điện hạ, người cũng đã thấy rồi, ta là một người tàn phế, không biết cư xử, hung ác và là hung thủ giết hại công chúa Hồng Ngọc. Mọi người đều nói như vậy, ngay cả ngài và Du Thanh Vãn cũng nghĩ như vậy?”
Lòng ta chùng xuống, hóa ra Thẩm Hoài Chi đã biết chuyện này.
Thái tử cúi đầu: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Một làm gió tươi mát thổi qua, tóc Thẩm Hoài Chi lay động.
“Mỗi khi mở mắt ra, ta lại nghĩ, mình đã sai ở đâu? Tại sao cứu người mà vẫn bị chỉ trích? Dựa vào cái gì ta lại phải một mình gánh chịu mọi đau khổ này?”
“Xin phiền Thái tử điện hạ hãy nói cho ta biết.”
Hắn hít một hơi thật sâu, “Ta không giết Hồng Ngọc. Nhìn bề ngoài nàng có vẻ là một cô nương tốt bụng và ngây thơ, nhưng lại bí mật ra tay với Du Thanh Vãn. Sau khi sự việc bại lộ, nàng đã tự mình nhảy xuống vách đá.”
Thái tử sắc mặt có chút không thể tin nổi: “Chỉ là chúng ta khó có thể tin được…”
Không.
Không ai tin hắn cả, kể cả bằng hữu thân thiết của hắn.
Giọng Thẩm Hoài Chi có chút khàn khàn: “Đúng, đều là lỗi của ta.”
Du Thanh Vãn đột nhiên từ trong chỗ tối chạy ra.
“Đây vốn dĩ là huynh sai!”
Du Thanh Vãn gần như hét lên, Thái tử nhanh chóng đứng dậy ôm lấy nàng ta: “nàng bình tĩnh đi, Hoài Chi là bằng hữu của chúng ta mà.”
Du Thanh Vãn điên cuồng nói: “Ta đúng là bằng hữu của huynh ấy, nhưng ta tin trên đời có nhân nghĩa đạo đức, Hoài Chi làm sai chính là sai. Nếu chỉ vì huynh ấy đã từng là bằng hữu của chúng ta mà tùy tiện tha thứ, thì đây có còn là đạo nghĩa mà chúng ta đề cao nữa không?”
Ta lạnh lùng nhìn cả hai người họ.
Một người lấy danh nghĩa là nhân từ để tư lợi, quá mức Thánh Mẫu.
Mọt người ra vẻ cao cao tại thượng, làm như không liên quan gì đến mình.
Dáng vẻ của họ đứng cùng nhau để phán xét ai đó khiến ta khó chịu.
Ta không khỏi lạnh lùng nói: “Dù như thế nào, không phải Du cô nương cũng là người được lợi sao?”
Công chúa Hồng Ngọc là người sắp thành thân với Thái tử, là trở ngại lớn nhất giữa nam chính và nữ chính.
Du Thanh Vãn giống như bị nói trúng tim đen, nước mắt chảy dài trên má.
“Là ai ép buộc huynh ấy làm như vậy? Thẩm Hoài Chi lẽ ra có thể lựa chọn cách khác mà! Nếu Hồng Ngọc không bị bức ch.ết, cũng sẽ có biện pháp khác!”
Trong lòng ta không có cảm xúc gì cho đến khi nàng ta che mặt khóc lóc thảm thiết, ta lẩm bẩm nói.
“Thật ra…là cô đang sợ cái gì?”
15.
Nàng ta lúc nào cũng đúng, nàng ta không sai.
D Thanh Vãn nhắc đi nhắc lại lập luận này.
Có một sự thật là bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
Ta có một cảm giác đã giác ngộ.
Là do ta suy nghĩ đã quá ích kỷ.
Ta nghĩ sở dĩ Thẩm Hoài Chi trở nên chán chường, là vì tình yêu của mình không được đáp lại.
Không chỉ riêng ta, mọi người đều nghĩ như vậy.
Bây giờ có vẻ như ta đã nghĩ sai.
Hắn bị mất đi đôi chân nhưng lại bị người mà hắn tin tưởng nhất tra hỏi và phản bội.
Rõ ràng bọn họ là người được lợi, nhưng lại được coi là trong sạch, trong khi đó Thẩm Hoài Chi trở thành vật tế thần gánh chịu vũng nước đục này.
Sau khi phụ mẫu hắn bỏ mạng, nó chính là lưỡi dao giết chết ý chí sinh tồn của Thẩm Hoài Chi.
“Ta đã không thể trở thành trung thần lương tướng của người nữa, Thái tử điện hạ, mọi chuyện nên chấm dứt ở đây.”
Đây là lời tuyên bố mang hàm ý mối quan hệ giữa ba người bọn họ không thể quay lại như xưa.
Thái tử nhắm chặt mắt lại.
Có lẽ, trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Hắn và Du Thanh Vãn sẽ có cuộc sống ngọt ngào, hạnh phúc, căn bản không hề để tâm đến nỗi đau của Thẩm Hoài Chi.
Bây giờ mới làm ra dáng vẻ ăn năn, buồn bã.
“Chậc.”
…
Chỉ trong một đêm, hoa đào đã nở rộ, sau khi trút giận, Thẩm Hoài Chi dường như sống lại lần nữa.
Ta đã uống rượu với hắn cả đêm, cảm thấy trong lòng cực kỳ sung sướng.
Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy đau đầu dữ dội, nhìn thấy khuôn mặt của tướng quân và tướng quân phu nhân phóng đại trước mắt, họ đang tò mò nhìn ta.
Ta đã lâu rồi không bị dọa sợ hết hồn như vậy.
Phía sau là Thịnh Linh đang vươn đầu mỉm cười với ta.
Ta đã phải cố gắng hết sức để nhận ra tình hình hiện tại.
Cho đến khi ta nhìn thấy Thẩm Hoài Chi đang ngủ say bên cạnh.
Không thể nào? !
Tướng quân phu nhân mỉm cười nắm tay ta và bàn luận chuyện sính lễ với Thịnh Linh, người tự nhận là họ hàng xa của ta.
Tư thế đó giống như đêm nay nhất định phải gả con trai cho ta.
À không! Là cho ta cưới con trai họ.
Ai da.
Thật là đau đầu.
Ta ngước mắt nhìn Thẩm Hoài Chi, quần áo hơi xộc xệch, xương quai xanh trắng nõn lộ ra, thậm chí mái tóc dài cũng rũ xuống trên chăn.
Chỉ có đuôi mắt dài cùng khóe miệng màu sắc diễm lệ, đỏ rực như thể bị hôn bừa bãi.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng.”
“Nếu nàng không nguyện ý, ta sẽ thay nàng…”
Giọng nói của ta và Thẩm Hoài Chi lần lượt vang lên.
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn.
Ta hỏi:
“Vì sao chàng nghĩ ta không nguyện ý?”
“Ta là một kẻ tàn phế.”
Ngón tay dừng trên hư không, ta đứng dậy và đi thẳng đến chỗ hắn.
Cúi người xuống, kết thúc bằng một nụ hôn dài.
Nhịp đập của trái tim ta nói rằng ta thích hắn.
Lúc này, hắn cố hết sức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ta, đôi môi đặc biệt xinh đẹp, khẽ nhếch, phát ra tiếng thở dốc.
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó liếc nhìn eo hắn: “Đây không phải là rất sung sức sao?”
Hắn do dự một chút, lập tức hoảng sợ kéo chăn muốn che lại.
Ngượng ngùng mà tức giận nói: “Sao lại có loại nữ nhân như nàng, nàng, nàng…”
Thẩm Hoài Chi toàn thân sắp bốc hỏa, hắn nhắm mắt lại nói: “Đừng chuyển chủ đề, nàng biết ta đang nói không phải chuyện này!”
“Vậy là gì?”
Ta tò mò gật đầu, đôi tai của hắn đỏ bừng, không tránh được run rẩy.
Chỉ khi hắn ở trước mặt ta mới thể hiện ra dáng vẻ buồn cười như vậy.
Ta nhếch môi cười nhẹ: “Chàng có nhớ lúc trước ta đã nói gì không?”
Ta đứng thẳng lên, hắng giọng, hướng về phía hắn xá một cái, lắc đầu nói.
“Nghiêm túc mà nói, nhan sắc của công tử khiến ta si mê, muốn thừa dịp sơ hở trèo lên giường của công tử.”
Hắn ngơ ngác nhìn ta.
“Nàng… đừng trêu chọc ta nữa.”
Ta thở dài, đi đến gần, hôn hắn một cái: “Chàng đừng nói những lời như vậy nữa, nói một lần, phạt hôn một cái.”
“Nàng…”
Giây tiếp theo, khóe môi Thẩm Hoài Chi ướt át, cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Hoài Chi thở dài như cam chịu số phận, cảm thấy tủi thân giống như một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.
“Ta biết, ta không nói là được.”
Ta cong khóe môi mỉm cười.
Lại một nụ hôn dài nữa.
Đôi mắt hắn sáng ngời, hàng mi ẩm ướt và mềm mại, run rẩy khi lướt qua khuôn mặt ta.
Sau đó, hắn không còn dám nói thêm một lời nào nữa.
Thật lâu sau, Thẩm Hoài Chi mới nói một câu: “Ta không nói nữa, tại sao… nàng còn hôn ta?”
Ta nhéo cằm hắn: “Lần này không phải trừng phạt mà là phần thưởng.”
Ở khoảng cách gần như vậy, đôi tai hắn đỏ bừng, mắt đảo quanh nhưng lại không dám nhìn ta.
“Không phải là ta bảo chàng không nói nữa.”
“Giả dụ như chàng nên bàn chuyện hôn sự của chúng ta với tướng quân phu nhân. Nếu làm thiếp thì không cần.”
Ta nói từng chữ: “Ta sẽ không làm thiếp.”
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, hai mắt đỏ bừng: “Sao ta có thể để nàng làm thiếp được?”
16.
Hoá ra Thẩm Hoài Chi đã thích ta từ lâu rồi.
Thật tốt.
Vào đêm Thái tử thành thân, ta quyết định ở lại bên cạnh Thẩm Hoài Chi.
Nếu hôm nay Thái tử cảm thấy áy náy với Thẩm Hoài Chi sẽ không đày hắn đến Mạc Bắc xa xôi, một thân một mình chết thảm ở nơi đó.
Hai người chúng ta ở chung một phòng.
Thẩm Hoài Chi bất đắc dĩ mở miệng: “Chúng ta còn chưa thành thân, những chuyện này… sau này hẳn làm đi.”
Sau khi hiểu được hắn đang muốn nói gì, ta cảm thấy hơi buồn cười.
“Nếu như tối nay ta… nhất quyết không phải tối nay thì không được, vậy chàng tính sao?”
Hắn do dự, nhíu đôi mày xinh đẹp, ta nhìn vẻ mặt bối rối của hắn cảm thấy thật thú vị.
Ta tựa trán vào vai hắn, cười ngặt nghẽo đến nỗi toàn thân run lên.
“…Nàng lại trêu chọc ta nữa rồi.”
Hắn khẽ thở dài, lấy ra một ngọc bội hình con hổ rồi đưa cho ta: “Đây là tín vật của ta dành cho nàng.”
“Tô Niệm, gả cho ta đi.”
“Hãy luôn ở bên cạnh ta, đừng rời xa ta.”
Từ nụ hôn đầu tiên đó, hắn và ta đã được định sẵn là không thể xa rời.
Nếu cứ thế này thì tốt biết bao.
Nếu như……
Nhưng tiếc là, không có nếu như.
Sáng hôm sau.
Thẩm Hoài Chi bị kéo ra khỏi xe lăn một cách thô bạo vì bị cáo buộc giết chết công chúa Hồng Ngọc và tội phản quốc.
Thẩm lão tướng quân quỳ ngoài cửa cung suốt một ngày.
“Con trai của thần đã dành cả nửa đời để chinh chiến nơi sa trường, bây giờ lại bị tàn phế, nó nhất định không phải là kẻ phản quốc. Bệ hạ! Xin bệ hạ minh giám!”
Ông ấy dập đầu quỳ lạy, một lão tướng quân tuổi đã cao vì con trai của mình mà sẵn sàng bỏ cả tôn nghiêm và danh dự, quỳ đến bụi bặm đầy người.
Thậm chí có một số người xung quanh còn coi thường người khác, nhổ nước bọt vào mặt họ với vẻ ghê tởm.
Tấm đá xanh trước cửa cung, nhuốm đầy vết máu loang lỗ nay đã chuyển sang màu đen.
“Cầu xin bệ hạ điều tra rõ ràng, con trai của thần bị oan.”
Lão tướng quân bất tỉnh, trước khi được người ta khiêng đi, ông ấy vẫn vô thức lẩm bẩm: “Con trai ta… nó có bình an không?”
Mắt ta đỏ hoe, nước mắt rơi xuống má, đè nén sự lo lắng trong lòng.
Ta kiên quyết nói: “Tướng quân, sau này ta sẽ thay Ngài chống đỡ. Ta hứa với Ngài, Thẩm Hoài Chi nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Mọi thứ cứ diễb ra dồn dập liên tục, khiến chúng ta không có cơ hội nghỉ ngơi.
Ta cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, có lẽ ở chỗ Thái tử cũng đáng để thử một lần.
Thái tử vội vã vào cung, ta ngồi đó cả đêm, nhưng cuối cùng lại chờ được tin Thẩm Hoài Chi bị xử tử.
Bức thư Thái tử gửi chỉ có vỏn vẹn bốn chữ – “Ta đã tận lực”.
Từ đầu đến cuối ta không hề nhìn thấy mặt hắn.
Bốn chữ này giống như đánh một gậy vào đầu ta.
Toàn bộ phủ tướng quân rơi vào tuyệt vọng, ta cho người hầu trong phủ thôi việc.
Tướng quân phu nhân ngày đêm chăm sóc cho Thẩm tướng quân, trước đây bà ấy thường hay khóc nhưng hôm nay trước mặt người khác, bà ấy không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Nhưng khi nhìn dáng người gầy gò của ta, nước mắt bà ấy lập tức trào ra.
Bà ấy nghẹn ngào nắm tay ta: “Đứa bé ngoan, con và Hoài Chi chưa thành thân. Hôm nay phủ tướng quân gặp nạn như vậy, con không cần phải giam hãm chính mình ở đây. Ta thương con trai của mình, nhưng không thể liên lụy viên minh châu của nhà người khác, đừng ở đây lãng phí sinh mạng, con hãy đi đi.”
Ta không có nơi nào để nương tựa và không có nơi nào để đi, vậy ai sẽ đối xử với ta như châu như ngọc?
Chỉ có ở bên cạnh Thẩm Hoài Chi mới giống như người chết đuối vớt được lục bình.
Phủ tướng quân rất tốt.
Trước đây ta không có chí tiến thủ, nhưng đây là lần đầu tiên ta thực sự muốn bảo vệ một thứ gì đó.
Bàn tay của phu nhân thật thanh tú và ấm áp, trong lòng ta dâng lên một cảm giác vô cùng gần gũi.
“Phu nhân đừng nói vậy, ta đã hứa với Thẩm Hoài Chi sẽ luôn ở bên cạnh chàng, ta cũng hứa với Thẩm tướng quân sẽ bảo vệ chàng ấy bình an vô sự. Ta là người đã hứa thì sẽ giữ lời.”
Thịnh Linh thở hổn hển chạy đến chỗ ta, không nói lời nào cố kéo ta đi, nhưng ta từ chối.
“Cô thật ngu ngốc! Bây giờ hắn đã bị gán tội giết công chúa Hồng Ngọc và phản quốc, toàn bộ phủ tướng quân sẽ bị liên lụy. Mau đi cùng ta.”
“Ta đã quyết định ở lại.”
Nàng tức giận nói: “Cô muốn chết vì tình sao!”
“Tất nhiên là không, đó là điều mà một kẻ ngốc mới làm.”
Tâm trí ta bây giờ rất bình tĩnh.
“Nếu hắn có thể sống thì quá tốt. Nếu hắn ch.ết, ta sẽ lo hậu sự cho hắn và chăm sóc cho phụ mẫu của hắn.”
Thịnh Linh nhìn ta, ngập ngừng nói: “Được rồi, ta hiểu rồi. Nếu cô cần ta giúp gì, ta sẽ đến giúp cô.”
Sau đó, một bức thư kể lại chuyện xưa do Thẩm Hoài Chi viết được truyền đi khắp kinh thành, trẻ em trên phố đã biến nó thành một bài hát đồng dao.
Tiên sinh kể chuyện cũng đang nói về câu chuyện của Thẩm Hoài Chi với quân Bắc Nhung.
Ta vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm một mình:
“Được cá quên nơm”
“Được chim bẻ ná.”
Thịnh Linh đã cảnh tỉnh ta, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.
Một đời vua, một đời thần.
Hoàng đế muốn trước khi chết loại bỏ Thẩm Hoài Chi, một người công cao chấn chủ.
Hắn bản tính đa nghi, phủ tướng quân căn cơ vững chắc, không cần hổ phù, bọn họ cũng được ba quân ủng hộ, là mối họa lớn.
Vào ngày Thẩm Hoài Chi được giải ra pháp trường, Thái tử làm giám quan xử trảm.
Từ cửa cung điện đến pháp trường, Thẩm Hoài Chi giơ cao ngọc bội hình con hổ mà ta đã nhờ người trả lại cho hắn.
Đó là binh phù quan trọng hắn dùng để điều động ba quân.
Hắn thực sự hiểu ý ta.
“Bệ hạ minh giám! Thần tuyệt không hai lòng!”
Đầu đường có đứa trẻ hát bài đồng dao được phổ lại từ nội dung của bức thư.
“Thần từ nhỏ đã đọc Chu tử bách gia, quay đầu nhìn lại giống như mới ngày hôm qua. Chỉ một cái chớp mắt, như đã ngàn năm. Thần là người nhân từ, biết thương người, cần kiệm liêm chính, trung quân ái quốc, cho dù thời gian trôi qua bao lâu đi nữa, mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi.”
“Khi thần còn nhỏ, phụ thân đã từng dạy rằng, quân tử không được dễ dãi, phải lựa con đường đứng đắn mà đi, tuân theo lễ nghĩa và công lý, thần luôn tin tưởng vào điều đó. Thần nguyện lấy thân báo quốc, bảo vệ người già và kẻ yếu.”
“Bây giờ thân xác héo mòn, đừng nói đến trung nghĩa báo quốc, nhận bổng lộc mà lại không làm được gì cả, tội thần đáng chết trăm lần. Nhưng song thân lại mất con khi tuổi về già, lại chỉ có mình thần là nhi tử độc nhất, nếu thần mất đi, sau này biết nương tựa vào ai. Về phần thê tử, thần đã từng nguyện ước sẽ không bao giờ rời bỏ nàng. Nhưng hôm nay, mệnh số an bài, mong nàng hãy bảo trọng, Kiếp này, thần tội lỗi không thể tha thứ.”
“Tuy nhiên, hôm nay số phận của thần đã được ông trời định đoạt, Người là minh quân nhân từ. Phụ mẫu thần tuổi đã cao, cả đời như chim liền cánh. Thần cầu mong họ có thể trở về quê nhà để an hưởng tuổi già. Nguyện cho thê tử có được nhân duyên mới, thần ở nơi xa cũng luôn chúc phúc cho họ.”
“Xin bệ hạ có thể thành toàn tâm nguyện cuối cùng của thần, Hoài Chi xin kết cỏ ngậm vành, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn này, mong người có thể nghe thấy.”
Ở kinh thành lúc này, mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.
Bây giờ chỉ cần lùi một bước, mới có thể cứu được mạng của Thẩm Hoài Chi.
Ta nghiến răng.
Bảy ngày trước, ta nhận được một bức tranh và lá thư kể về một câu chuyện xưa.
Bức tranh vẽ một ngày đông giá rét, ta đang bẻ cành hồng mai trong tuyết, tuyết rơi dày trên tóc, hóa ra ta đã sớm lọt vào mắt hắn.
Đó là lời hẹn ước của chúng ta.
Nhìn thấy Thẩm Hoài Chi bị áp giải đến pháp trường, dân chúng hai bên đều cúi đầu, lòng đầy đau xót.
Hắn nhìn ta từ xa, môi khẽ mấp máy.
Ta hiểu được hắn muốn nói – “Đừng nhìn ta.”
Ta bật khóc.
Vẫn không thay đổi được sao?
Ta lo lắng tự hỏi mình.
Đột nhiên, một người phụ nữ mặc y phục màu đỏ cưỡi ngựa chạy tới và hét lên:
“Chờ một chút, bổn cung là công chúa Hồng Ngọc, các ngươi cáo buộc Thẩm Hoài Chi giết hại bổn cung là không có căn cứ!”
Đồng tử của ta đột nhiên co lại.
Có phải là… Thịnh Linh không?