“ trăm năm trước tiểu Chi cũng đáng yêu giống như hiện tại “
Mỹ nhân tỷ tỷ ôn nhu sờ sờ đầu ta thanh âm nghe có chút hoài niệm, có một điều duy nhất không tốt chính là đưa sư huynh tiến vào ma giới yêu Đàm Tễ, ta đơ ra một lúc, trời ơi ta rốt cuộc nhớ ra ta đã quên thiết lập nào rồi.
mỹ nhân tỷ tỷ là bệnh Kiều.
“ sư huynh” ta khẽ hét lên một tiếng sau đó trước mắt tối Sầm đi.
ta nhớ ra ta là ai, ta là Vân nhất Chi một nữ sinh viên đại học vào trăm năm trước xuyên đến một quyển sách tên là sư huynh thần tiên thật ngạo Kiều trở thành đệ nhất mỹ nhân tu chân giới.
Ta là đồng lan tiên tôn của thương Nam tông cũng là ma hậu mà Đàm Tễ cưới hỏi đàng hoàng nhưng vào trăm năm trước ta đã chết, Tú Chi và Huyền Hư giết ta bọn họ liên thủ phế đi tu vi của ta, ta nhớ tới vẻ mặt cực kỳ bi thương của Đàm Tễ ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của nhị sư huynh cũng nhờ tới khuôn mặt bừng bừng dã tâm thậm chí có chút vặn vẹo của Tú Chi và vẻ mặt phức tạp không thể giải thích đó của Huyền Hư.
Tú Chi, Huyền Hư các người làm tốt lắm, Khương phúc ngươi đúng là đang tìm chết nếu như nàng có chuyện gì không hay xảy ra ta tuyệt đối không để ngươi yên, ta nhất định sẽ giết ngươi
Là giọng của Đàm Tễ, phiền muốn chết thật đau đầu nhưng mà ta còn muốn giả vờ cảnh tỉnh lại thật chân thật dù sao nếu ta vẫn nhắm mắt thêm một lúc phỏng chừng Đàm Tễ sẽ phát điên lên mất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mỹ nhân tỷ tỷ và hắn sẽ cùng nhau điên vì thế ta tỉnh lại cách thức dậy không có gì mới động động ngón tay giật giật mí mắt, khi mở mắt ra ta nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Đàm Tễ hắn đang ôm chặt lấy ta khóc không còn hình tượng.
“ Hu Hu Hu phu nhân làm ta sợ muốn chết.”
“ ta hiểu rồi hóa ra mặt trắng lông xanh, bánh bao sữa nhỏ đều có thể khóc như vậy là giống ngươi.”
ta vò vò mái tóc của Đàm Tễ sau đó ngẩng đầu lên nháy mắt với mỹ nhân Tỷ Tỷ ôn nhu đang đứng một bên.
“ cảm ơn huynh “
mỹ nhân tỷ tỷ đôi mắt sáng ngời hắn lại nói ra nguyện vọng trăm năm cũng không tắt đó.
“ tiểu Chi muốn đi cùng sư huynh sao ta mua cho muội đồ chơi làm bằng đường nha “
ta đè Đàm Tễ đang cố gắng đứng dậy sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu đáp : “ Khương Khương, ta không thể đi theo huynh “
mỹ nhân tỷ tỷ rất thất vọng, ta rất đau lòng nhưng mà không có biện pháp, ta yêu chính là củ cải lớn Đàm Tễ này, cây cải bắp Khương phúc chỉ có thể kiếp sau lại gặm, Khương Khương rất tốt cũng không muốn làm khó ta, ta nói với hắn tuy rằng ta không thể đi cùng Khương Khương nhưng Khương Khương có thể ăn đồ chơi làm bằng đường ta làm nha
Ta và hắn từng là đầu môn quan hệ không khác thanh mai trúc mã là bao, thân thể hắn không tốt lắm ngày ngày uống thuốc mỗi ngày ta đều chuẩn bị cho hắn viên đường đến Đàm Tễ lúc bị thương còn không có đãi ngộ này, mỹ nhân Khương Khương suy nghĩ về điều kiện này một lúc sau đó gật đầu đồng ý hắn khôi phục tinh thần phấn chấn với con người sáng lấp lánh mà năm đó ta đã thấy khi lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
Khương Khương cảm thấy sảng khoái hắn đi mà không có bất kỳ gánh nặng nào chỉ còn lại một mình Đàm Tễ hắn đang không vui, hắn không còn dáng vẻ đạm phong khinh quý công tử thường ngày sống chết nằm lấy tay của ta không buông còn liên tiếp mà gào phu nhân vì sao nàng không để ý tới ta, ta bị hắn ồn ào đến nỗi thiếu chút nữa cho hắn hai trận đánh
“ ồn cái gì mà ồn “
Ta còn muốn hung dữ với hắn nhưng khi nhìn thấy quầng thâm nơi mắt hắn, ta không đành lòng nói ta không có việc gì thật đó, Đàm Tễ càng khó chịu hốc mắt hồng hồng, ta chợt nhớ rằng năm đó khi ta chết dường như ta cũng nói với Đàm Tễ như vậy, ta cúi người lại gần sờ trán hắn.
“ Ta thật sự không có việc gì sau khi kết thúc việc này ta sinh cho chàng đứa con “
Đàm Tễ không nói chuyện một lúc lâu sau mới đen ta ôm vào trong ngực
“ chuyện đó nói sau đi ta sợ nàng đau “
điều đầu tiên ta làm sau khi phục hồi thân thể chính là cầm theo tiền đến thường lam tông đem Huyền Hư cùng Tú Chi làm thịt, mỹ nhân Khương Khương rất đồng ý với hành vi của ta thậm chí còn trắng điểm một chút cũng cầm theo kiếm cùng ta đi thương Lam tông muốn đi xem kịch nhưng thân thể hắn không tốt vì thế ta cố gắng khuyên nhủ Khương mỹ nhân.
“ Khương Khương thân thể huynh không tốt “
mỹ nhân Khương Khương không nói chuyện ôn nhu cười cười sau đó một tay nhấc lên tảng đá mà ta hai tay cũng nhấc không nổi làm ta ngẩn người, Mỹ nhân Khương Khương đặt tảng đá xuống sau đó sờ sờ đỉnh đầu ta.
“ tiểu Chi quên mất rồi là muội nói bản lĩnh không đủ thì không thể làm bệnh tiều cho nên Khương Khương chỉ có thể nỗ lực luyện tập.”
Khương Khương nhu nhược khụ khụ hai tiếng sau đó duỗi tay về phía ta, ta run rẩy mà móc ra một viên đường từ trong lòng ngực đưa tới trong tay hắn.
“ Khương Khương hiện tại huynh cấp mấy rồi? “
mỹ nhân Khương Khương trong miệng ngậm đường ôn nhu nhìn ta đáp không cao bán thân, ta lại nghẹn cổ không thể tin tưởng lời nói của Khương học bá, vốn dĩ là mang Khương Khương đi chém người đã quá đủ rồi nhưng Đàm Tễ người này chính là muốn nhúng tay vào, ép buộc rồi lại ăn vạ rằng lần trước bởi vì không có hắn ở đó cho nên ta mới chết lần này hắn nhất định phải tới.
Nếu không phải hắn có năng lực mạnh mẽ ta liều sống liều chết cũng muốn đem hắn nhốt ở trong nhà, miệng toàn nói phét quá mất mặt rồi cũng may ở bên ngoài Đàm Tễ vẫn có một chút tự giác dưới sự ngăn cản không thể dìu già dắt trẻ đi báo thù của ta hắn ngoan ngoãn đem 10 vạn đại quân quay trở về.
Khi ta nghênh ngang đến thương Lam tông đệ tử canh cổng còn đang ngủ gà ngủ gật, ta nhìn mà lắc đầu
“ Chậc chậc chậc… không được rồi sao mà trưởng môn càng sống càng đi lùi thế, à ta nhớ ra rồi hiện tại trưởng môn là Tú Chi tiểu sư muội của ta mà đai sư huynh của ta không biết vì sao lại lăn đi bế quan, tiểu sư muội tạm thời giữ thay chức trưởng môn sao, cuối cùng cũng biết phải tu hành đã muộn rồi.”
khiTú Chi nhìn thấy ta sắc mặt xanh mét, khi nhìn thấy mỹ nhân Khương Khương bên người ta, lại thu liễm lệ khí trên mặt thậm chí nhỏ giọng mà gọi một tiếng nhị sư huynh, ta cảm thấy khiếp sợ.
Nam chính được chọn ngay từ đầu hóa ra là mỹ nhân Khương Khương nhà ta sao, Khương mỹ nhân nhìn qua không có phản ứng gì thậm chí có chút chán ghét nhiều nhíu mày, giọng nói nghe có vẻ bình đạm Tú Chi, Tú Chi dường như mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng thanh âm mềm mại liếc mắt đưa tình mà nhìn nhị sư huynh.
“ Sư huynh vì sao huynh không chịu gọi ta là tiểu Chi nữa, Vân nhất Chi có cái gì tốt nàng cũng không chịu ở lại vì huynh vì ngươi mà rửa tay gác kiếm. “
Chết tiệt nồi cơm chiên trứng đầu tiên ở thế giới này của Lão Tử bị chó ăn sao, Tú Chi còn đang nói nhảm, ta biết những năm đó ta đã làm sai điều gì.
“ Huynh tha thứ cho ta được không ta sẽ sửa sẽ sửa mà huynh lại gọi ta một tiếng tiểu Chi được không? “
Ta thấy mỹ nhân Khương Khương nhà ta nhíu mày trong giọng nói là sự không kiên nhẫn
“ Gọi ngươi cái rắm á, ta từ trước đến nay không có gọi người nào khác ngoài vân nhất Chi là tiểu Chi.”
Vãi nồi mỹ nhân Khương Khương nhà ta hóa ra cũng biết mắng chửi người, từ từ nữ chính lại là thế thân tam quan của ta bị đả kích vì thế ta đi sờ sờ cơ bụng Đàm Tễ để bình phục tâm tình, Đàm Tễ phức tạp mà nhìn ta liếc mắt một cái không nói chuyện mà lúc này mỹ nhân Khương Khương cùng nữ chính còn đang cãi nhau, Tú Chi giống như rất đau lòng, rõ ràng năm ấy khi Vân nhất chỉ chết huynh đã chấp nhận ta rồi mà ta đã trao thân cho huynh thậm chí còn có một đứa con.
Đàm Tễ sửng sốt, mỹ nhân Khương Khương cũng sửng sốt, mỹ nhân Khương Khương nhìn Đàm Tễ, Đàm Tễ nhìn lại hẳn, ta kinh hãi, cái quái gì vậy hai người các người có quan hệ gì à?
hai người đàn ông đồng thời ra tay một người búng đầu ta một người vỗ sau đầu ta sau đó trăm miệng một lời.
“ ai có quan hệ với cô ta chứ! “
Bộ dáng Tú Chi chấp mê bất ngộ vội vàng muốn Khương Khương phụ trách
“ Khương phúc không ngờ ngươi lại là người như vậy, ngươi cặn bã “
Đàm Tễ rốt cuộc nhìn không được nữa hắn biện luận cho người anh em Khương Khương
“ Sau khi phu nhân tà chết Khương phúc liền tới ma giới một ngày cũng không bước vào tông môn của ngươi ngươi lấy đâu ra đứa con vậy.”
ta rất là chấn động nữ chính còn biết sinh sản vô tính Trâu bò trâu bò nha, Tú Chi sắc mặt tối sầm trong nháy mắt liền nổi giận, không sai nàng ta đã bị tức giận đến không còn bình tĩnh nàng quát chói tai một tiếng.
“ Hiện giờ con của ngươi bên trong đại điện, ngươi có dám vào nhìn không?”
mỹ nhân Khương Khương tự hỏi một lát hắn nhìn Đàm Tễ, ta kinh hãi đứa nhỏ này không phải là của hai người các người chứ?
Đàm Tễ cùng Khương phúc hai người không thể nhịn được nữa nắm chặt bàn tay lại, mỹ nhân Khương khương chính là không nghĩ ra được đứa nhỏ này rốt cuộc là nữ chính biến ra như thế nào vì thế bộ mặt hắn lạnh lùng bảo Tú Chi đem đứa nhỏ ôm ra đây.
Cũng không biết Tú Chi dùng phương pháp gì nhưng đứa trẻ trông vẫn giống như một đứa trẻ ba tuổi, mập mạp khả ái thật là muốn nhéo nhưng ta nhìn nửa ngày cũng không thấy nó cùng mỹ nhân Khương Khương có điểm gì giống nhau ngược lại nhìn qua có chút giống đai sư huynh đang bế quan, ôi mẹ ơi ta giống như đã biết được chân tướng, mỹ nhân Khương Khương cười lạnh một tiếng khương gia làm sao có thể có đứa trẻ xấu như vậy chứ, đứa trẻ như bị hai sư huynh quát sợ hãi cả người run rẩy khóc lên, Tú Chi ngồi xổm xuống dỗ nó tuy rằng sắc mặt không kiên nhẫn ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ.
“ Cha con không phải cố ý dọa con chỉ là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy con có chút kích động thôi.”
ta bội phục nghệ thuật nói láo của Tú Chi sau đó dùng thử tay chọc Đàm Tễ, Khương Khương nhà ta đầu xanh ghê cơ, Đàm Tễ hai tay hai chân đồng ý với lời nói của ta hắn thành khẩn đưa ra lời bình.
“ Nếu không thì Khương phúc anh đi tìm Huyền Hư đối chất một chút hắn tạo nghiệt sao lại đổ lên trên đầu ngươi “
Mỹ nhân Khương Khương tự hỏi một lát sau đó mặt vô biểu tình mà đi đến địa bàn của đại sư huynh tại đỉnh thanh Nguyệt, mỹ nhân Khương Khương tốc độ thật nhanh xách đại sư huynh như xách một con vịt trở lại, nhìn thần sắc trên khuôn mặt không còn huyết sắc của đai sư huynh hắn nhất định là bị nữ chính hút khô rồi.
Ta không hiểu sao đại sư huynh lại làm được một bên vừa xanh mặt một bên lại liếc mắt đưa tình nhìn ta, một bên trừng mắt nhìn Đàm Tễ, quả nhiên Nam chính cùng nữ chính luôn có một số kỹ năng mà những nhân vật phụ bình thường như chúng ta không có.
Mỹ nhân Khương Khương vô cùng ghét bỏ đai sư huynh thậm chí còn không muốn cho hắn đứng cạnh bên mình chỉ ném hắn tới bên cạnh Tú Chi, mỹ nhân Khương Khương ghét bỏ nhìn đôi Nam nữ chính trước mắt.
“ Mắt có bệnh thì đi chữa đi, đừng coi ta là mầm mống oán hận “
Ta híp mắt nhìn mỹ nhân Khương Khương lại nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Huyền Hư, rồi nhìn sắc mặt như cha chết mẹ chết của Tú Chi sau đó quay sang nhìn đứa trẻ cái hiểu cái không đang run bần bật kia, ta liền hiểu ra.
Hóa ra là ngươi cùng đại sư huynh có quan hệ nhưng đai sư huynh không chịu trách nhiệm với ngươi cho nên ngươi tìm Khương Khương làm thế thân, à không phải mà là người đổ vỏ mới đúng, Tú Chi bị lời nói của ta chọc tức nàng gào rống lên.
“ Vân Nhất Chi ngươi câm miệng cho ta “
Làm nữ phụ ác độc đương nhiên là ta không có khả năng chiều theo ý nàng, ta ghét bỏ nhìn nàng cười chết mất thôi ngươi có khả năng thì bịt miệng ta đi, không có bản lĩnh thì dựa vào cái gì mà ngăn cản ta nói chứ ta nhổ vào.
Tú Chi tức giận cả người run ray nàng rút ra linh kiếm bản mệnh mũi kiếm chĩa thẳng vào ta nếu không phải là ngươi sư huynh sao có thể không thích ta chứ.
Vấn đề này hỏi rất hay, ta vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng như trứng gà bóc : “ ngươi nói có hay không có một khả năng Khương Khương vốn không phải trúc mã của ngươi mà ta mới là trúc mã của Khương Khương mỹ nhân.”
Nhưng nếu nữ chính đã lấy ra Linh kiếm bản mệnh tiếp đón ta, ta đương nhiên cũng không thể khách khí trở tay móc ra ta linh kiếm bản mệnh của bản thân, tuyệt trận luyện thanh kiếm này vốn dĩ là vì ta nghĩ rằng dùng để phòng thân khi làm ni cô không nghĩ tới lại chìm vào đóa hoa mẫu đơn Đàm Tễ này.
Ta chậc lưỡi thương hại sau đó không chút mất sức mà đặt thanh kiếm lên cổ trắng ngần mềm mại của Tú Chi hoàn toàn không có quan tâm khuôn mặt tái nhợt của đứa nhỏ sợ hãi đến mức chỉ khóc bên cạnh và khuôn mặt xanh mét của bản thân nàng, rốt cuộc ta là đệ nhất mỹ nhân kiêm nữ phụ ác độc của tu tiên giới không phải sao, thanh kiếm của ta liền đặt trên cổ Tú Chi trong khi sắc mặt nàng ta dần dần từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, ta vui vẻ thoải mái thổi thổi móng tay mà Đàm Tễ nhà ta mới sơn cho ta.
“ Vân nhất Chi vì cái gì? “
ta nhướng mày nhìn nàng : “ cái gì vì cái gì? “ Tú Chi môi run run một chút nàng hướng về phía ta hét to : “ tất cả những gì ngươi có ngày hôm nay nên là của ta. “
Vừa rồi Linh kiếm bản mệnh của nàng bị ta chém đứt dễ như trở bàn tay bị gió thổi bay bản thân nàng cũng bị phản phệ, bên môi chảy xuống một ngụm máu màu đen, nàng yên lặng nhìn ta ánh mắt gần như cố chấp.
Rõ ràng trời cao cho ta cơ hội trọng sinh vì sao ta không thắng được ngươi vốn dĩ tất cả những gì ngươi có đều phải là của ta, vốn dĩ ta mới là người nhị sư huynh thích nhất,người đại sư huynh thích cũng nên là ta, Đàm Tễ nên cùng người chết ở dưới kiếm của ta, ta phải có được tất cả.
Ta rất là chấn động hóa ra ngươi trọng sinh nhưng lão nương là xuyên xách nha Tú Chi, ta làm giả vờ gọi nàng một tiếng
“ Ngươi đúng là trọng sinh không sai nhưng làm sao ngươi dám chắc ông trời cho ngươi cơ hội này là để giúp ngươi chứ không phải để ngươi bù đắp lỗi lầm kiếp trước, trước kia ngươi giết bao nhiêu người vô tội để lập công ngươi còn nhớ rõ sao? “
Tú Chi ngạc nhiên môi khẽ nhếch, thế nhưng thủ đoạn ác liệt của ngươi lại hại bao nhiêu người rồi làm người xuyên sách ta vẫn nhớ rõ trong nguyên tác nàng vì một giết mười, chắc đã hy sinh tính mạng của cả một tòa thành, ví dụ thủy Tuyết gia nàng dùng tính mạng của một đứa bé ba tuổi làm mồi vì giết Đàm Tễ thiếu chút nữa tính mạng của hơn phân nửa người trong thiên hạ.
Nếu ma tu đều là tội nhân không thể tha thứ nàng ta làm người tu tiên có thể tốt ở chỗ nào chứ, thiện ác không có ranh giới thiện hay ác hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận của chúng sinh, trong sự việc Tú Chi sắc mặt tái nhợt không trả lời được, ta nhìn về phía nàng
“ Ngươi có biết trăm năm trước vì sao các ngươi có thể giết ta dễ như trở bàn tay không? “
Tú Chi dường như bắt được nhược điểm của ta kích động lên
“ Không phải bởi vì người yêu sao ngươi là ma tu sao, chúng ta phải giết ngươi? “
ta lắc lắc đầu nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng
“ Bởi vì khi các ngươi giết ta, có hai đứa trẻ đã đang nấp ở khu rừng rậm phía sau “
Tú Chi cả người dại ra, ngược lại là Huyền Hư ở một bên đứng lên nhắc
“ Chi sư muội ta…”
Hắn vừa định cất bước lại bị Đàm Tễ và Khương phúc chặn lại thậm chí là hạ thuật cấm ngôn, đứa bé bên người Tú Chi nhìn qua đã bị dọa đến choáng váng nhìn ta không chớp mắt.
Tú Chi còn muốn nói điều gì khác nhưng ta không có cho nàng cơ hội, ta thu hồi kiếm trên cổ nàng có một vết máu rất sâu, nàng ngã xuống trong ánh mắt là sự không cam lòng cùng với một tia bi ai.
Đứa nhỏ ôm thi thể mẫu thân bi thống khóc lớn, đứa con của Tú Chi trong ánh mắt tràn ngập thù hận nhưng cũng tràn đầy mê man cùng sợ hãi về tương lại.
Tú Chi đã chết Huyền Hư xụi lơ ở trên ghế, khả năng hắn cũng không nghĩ tới cuối cùng sẽ là tình huống như vậy hắn không còn thanh lãnh đạo mạc như ngày xưa quanh người tràn ngập bất an.
Ta thu hồi trường kiếm đi tới trước mặt hắn nhẹ nhàng mà gọi hắn một tiếng đại sư huynh xưng hô này trăm năm trước ta cũng từng gọi đây là lần gọi cuối cùng, khi thuật cấm ngôn được giải hắn ngữ khí rất bất đắc dĩ gọi
“ Nhất Chi. “
Huyền Hư tình cảm huynh muội giữa chúng ta vào trăm năm phía trước đã hết rồi ta thu hồi linh kiếm bản mệnh hơi hơi nhắm mắt, ta sẽ dùng bí thuật xóa đi ký ức của ngươi và đứa bé kia cho ngươi thời gian dạy dỗ nó, sai lầm của ngươi và Tú Chi không nên để một đứa trẻ gánh vác.
Huyền Hư nhìn về phía ta làm sao cũng nói không ra lời hắn không thể xin lỗi cũng không thể buông bỏ cái gọi là kiêu ngạo của mình nhưng những điều này không có quan hệ gì với ta, ta duỗi tay đặt lên giữa trán hắn một chút hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ta chết đi trăm năm sau đó ta sống lại mọi thứ trở lại bình thường, thương lam tông thay đổi trưởng môn, tu tiên giới cùng ma giới ký kết hiệp định hòa bình trong thời gian dài.
Huyền Hư cùng đứa con của hắn và Tú Chi sinh ra bị ta thay đổi ký ức, từ đây định cư nơi thế gian, Đàm Tễ cùng ta đại hôn một lần nữa mà nhị sư huynh sau khi tham gia xong hôn lễ của ta hắn liền vân du tứ phương.
Thụy Tuyết có món đồ chơi mới đó là một em trai và một em gái, Đàm Tễ bị tình hình sinh nở của ta dọa đến hận không thể lập tức thắt ống dẫn tinh, ta lại cười nhạo hắn nửa ngày sau đó xách rổ rau hái ngoài đồng vào bếp nấu ăn
Đây là năm thứ 130 ta xuyên qua thành đệ nhất mỹ nhân tu chân giới và nữ phụ ác độc, tuy rằng chuyện xưa của ta cũng không quá xuất sắc, nhưng ở đây ta có nhà có một anh chồng cùng những đứa con ta yêu bọn họ thế là đủ rồi.