Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG- FULL Chương 1: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

Chương 1: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

12:07 chiều – 21/05/2024

01.

Cái chết của ta có lẽ là điều thổn thức nhất ở kinh thành.

Phu nhân của tướng quân lại chết vì vô số mũi tên đâm xuyên tim.

Hôm đó là đông chí.

Hắn đưa ta, Cảnh Nhi, Nguyệt Nhi về Tạ phủ.

Trước khi rời đi, hắn cẩn thận khoác chiếc áo lông chồn mà ta tự khâu lên người.

“Nhớ về sớm nhé, ta làm sủi cảo.”

Hắn xoa đầu ta, nói: “Được.”

Nhưng cuối cùng, ta không đợi được Tiêu Diệp, chỉ thấy một đám binh lính vây quanh Tạ phủ.

“To gan, đây là phủ thượng thư, các ngươi biết ta là ai không?”

Ta nắm chặt tay Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi, lòng bàn tay hơi lạnh nhưng khí thế quyết không suy giảm.

Phía sau ta là toàn bộ Tạ phủ, ta không thể lùi bước.

Ta nhận ra áo giáp trên người họ, có hoa văn hình rùa bạc, là ám vệ của Tiêu Diệp, những vệ binh trung thành nhất của phủ tướng quân.

Ta không tin bọn họ dám động thủ với ta.

Không phải là ta không có linh cảm.

Bệ hạ bệnh nặng, thế lực khắp nơi sớm đã rục rịch.

Có lẽ kinh thành sắp phải đổi chủ, tình thế trong triều cũng bị đảo lộn.

Nhưng ta không ngờ, Tạ phủ cũng nằm trong số đó.

Vô số mũi tên bắn lén lao tới từ phía sau.

Máu toàn thân như đông cứng lại, cảm giác ớn lạnh bao trùm.

Trước ngực cha mẹ là những lỗ thủng chi chít máu tươi.

“Cha, mẹ!”

Cả người ta run rẩy, hốc mắt như muốn nứt ra.

Hộ vệ trong nhà sao địch nổi ám vệ do đích thân Tiêu Diệp bồi dưỡng.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Tạ phủ máu chảy thành sông.

Trước ánh kiếm sáng loáng, ta bảo vệ Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi ra sau.

“Mẹ, Nguyệt Nhi sợ lắm.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi đã tái nhợt, con bé nắm chặt tay áo ta, trên mặt thấm đầy nước mắt.

Ta đau lòng rơi lệ, chỉ có thể không ngừng vỗ vai, nhẹ nhàng an ủi con.

Cảnh Nhi nắm tay Nguyệt Nhi: “Muội muội đừng sợ, phụ thân nhất định sẽ về cứu chúng ta, phụ thân là đại tướng quân.”

Nhắc tới hai chữ phụ thân, nét sợ hãi trên mặt Nguyệt Nhi thoáng biến mất, chuyển thành mong đợi, ngưỡng mộ.

Ta gượng cười, xoa đầu bọn nhỏ.

“Cảnh Nhi ngoan, nhớ bảo vệ cho muội muội nhé.”

Ở phía xa, một mũi tên lạnh buốt đang nhắm về phía ta.

Ta tức giận, nhướng mày quát: “Ta là Tạ Uyển, là phu nhân của tướng quân Tiêu Diệp, các ngươi dám giết ta?”

“Ta muốn gặp Tiêu Diệp!”

Tay cầm cung của ám vệ hơi khựng lại.

Bên cạnh hắn là một binh lính có vết sẹo dài trên mặt, ta chưa từng gặp người này, ánh mắt y cực kỳ lạnh lùng.

“Bạc Lân vệ nghe lệnh, tuyệt đối trung thành với tướng quân, trung thành với Vĩnh An trưởng công chúa.”

“Hôm nay nhận mệnh giết chết Tạ Uyển, tàn sát Tạ gia.”

Ta siết chặt hai tay, gần như bật cười thành tiếng.

Trưởng công chúa, hóa ra là trưởng công chúa.

Là người mà Tiêu Diệp mến mộ hơn mười năm, cũng yêu say đắm Vĩnh An trưởng công chúa hơn mười năm.

Tiêu Diệp, ngày ấy ngươi cưới ta, rốt cuộc là mang bao nhiêu hận ý.

Cho nên mới chọn hôm nay để tàn sát Tạ gia.

Mũi tên xé gió lao đến, trời đất tối tăm, không gian tĩnh lặng.

Ta không dám tin nhìn mũi tên đâm xuyên qua ngực mình, cơ thể lảo đảo lùi về sau.

Nó không đau, chỉ là cảm thấy rất lạnh, cái lạnh dường như ăn mòn cả xương cốt.

Khoảnh khắc ta ngã xuống, cảnh cuối cùng mà ta nhìn thấy là một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua Cảnh Nhi.

Nỗi sợ hãi, đau đớn lan tràn ngay lập tức, trái tim tựa như bị cứa thành trăm mảnh.

Huyết lệ lăn dài, chảy dọc xuống dưới.

“Không!”

Ta khàn giọng gào lên, muốn trút nỗi căm hận ngập tràn trong lồng ngực.

Máu thấm đầy đất, ta lê tấm thân tàn bò tới trước mặt Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi.

Đến khi ta sắp chạm được vào mặt con, một thanh kiếm bạc khác đã đâm sâu vào lòng bàn tay ta.

Nó cách góc áo của Nguyệt Nhi chỉ một tấc.

Đau quá, ta nhắm mắt lại.

Thế nhưng còn đau hơn so với mũi tên cắm trong ngực gấp vạn lần.

Cảnh Nhi của ta, nó thật nghe lời, vẫn luôn che chắn bảo vệ muội muội dưới thân.

Cho đến lúc chết vẫn ôm chặt Nguyệt Nhi.

Chỉ là, Cảnh Nhi à.

Kiếm kia dài quá.

Trước khi ý thức của ta dần tiêu tán, trong cơn mơ hồ, ta dường như nghe thấy một tiếng chuông nặng nề vang xa, sau đó là tiếng giáp sắt chạm đất.

“Cung nghênh Vĩnh An trưởng công chúa điện hạ đăng cơ.”

Cuối cùng, người chiến thắng vẫn là trưởng công chúa.

Tiêu Diệp, ngày Tạ gia bị thảm sát, ta và các con đều mất mạng, ngươi có quỳ trước mắt nàng ta, nghênh đón điện hạ đăng cơ không?

02.

Khi mở mắt ra lần nữa, cơn đau ở ngực vẫn chưa nguôi ngoai.

Đập vào mắt là ánh bạc sẫm màu.

Ta chưa chết!

Bên cạnh là một nam tử mặc giáp bạc, hơi thở suy yếu đang hôn mê.

Ánh nắng xuyên qua tán lá cây, chiếu lên khuôn mặt mà ta không bao giờ quên.

Mi thanh mục tú, mày kiếm sắc như đao.

Dung mạo cực kỳ anh tuấn, nhưng lúc này lại thật chói mắt.

Ta trở về thời điểm 6 năm trước, ngày cứu được Tiêu Diệp.

Ngàn vạn tâm tư, cuối cùng ngưng tụ hết thành một sợi oán hận.

Ta nhìn quanh, phát hiện mấy cành cây khô ở phía xa.

Quá giòn, dễ gãy, không thể xuyên thủng lớp da dày của hắn được.

Ánh mắt ta di chuyển xuống gấu váy.

Dễ đứt, cũng không thể thắt cổ hắn.

Ta rút chiếc trâm bạc trên đỉnh đầu, mái tóc đen dài như thác xõa xuống khẽ chạm qua cổ hắn.

Nhưng trâm còn chưa kịp đâm, một bàn tay to lớn chai sạn đã giữ chặt ta lại, không thể cử động.

Tim ta như ngừng đập.

Hóa ra, Tiêu Diệp chưa từng hôn mê.

Lần đầu gặp mặt, ta đã bị lừa rồi.

Người trong ngực mở mắt.

Ánh mắt hơi tối, không rõ cảm xúc.

Mang theo chút khiếp sợ, hoảng loạn còn xen lẫn chút tổn thương.

“Nàng muốn giết ta?”

Giọng của Tiêu Diệp hơi khàn, sắc mặt cực kỳ u ám.

Mặc dù đã suy yếu, nhưng quanh người vẫn toát lên sự ớn lạnh và áp lực đáng sợ.

Có lẽ ta nhìn nhầm.

Loại người lạnh lùng như tu la, chiến thần của Đại Càn sao có thể tủi thân tổn thương chứ?

Ta buông tay, trâm bạc rơi xuống đất.

Ta cụp mắt cười nhạt: “Không dám, chỉ là tiểu nữ thấy tướng quân bị thương nằm đây, trong lòng hơi lo lắng, muốn cầm trâm để phòng vệ, vô tình lại chạm vào tướng quân. Mong tướng quân chớ trách.”

Ta đứng dậy, hành lễ.

“Tạ Uyển, con gái của hình bộ thượng thư bái kiến tướng quân.”

Hắn cố gắng đứng dậy, muốn kéo tay ta nhưng bị ta cau mày né tránh.

“Tiểu nữ chưa thành thân, mong tướng quân hành xử đúng mực.”

Hắn sững sờ.

Trong mắt chất chứa cảm xúc phức tạp đan xen.

Cuối cùng đành thu tay.

Tiêu Diệp khẽ cười, có chút buồn bã: “Người như Tạ cô nương, hóa ra cũng để ý đến lễ nghĩa.”

Ta hơi cúi đầu, bàn tay siết chặt.

Tiêu Diệp xuất thân từ phủ tướng quân.

Lão tướng quân trọng thương trên sa trường, tình trạng không mấy khả quan nên giao lại binh quyền cho trưởng tử Tiêu Diệp.

Ngày đại thắng năm ấy, vị tướng trẻ tuổi mặc giáp bạc, cưỡi ngựa trở về, khí chất ngút trời.

Được đông đảo nữ tử đem lòng ngưỡng mộ.

Ta cũng không ngoại lệ.

Năm đó, ta vô tình cứu được Tiêu Diệp, một mình một ngựa đưa hắn về phủ.

Trong kinh thành vì vậy mà đồn đại linh tinh, nhằm hủy hoại thanh danh của ta.

Phụ thân quỳ trước điện rất lâu.

Cuối cùng mới xin cho ta được cọc hôn sự này.

Ta vui mừng khôn xiết, những tưởng là ân huệ trời ban.

Lại không ngờ, đây vốn là màn kịch giăng lưới do người khác bày ra.

Ta lùi về sau một bước giữ khoảng cách với hắn.

“Nếu tướng quân không ngại, có thể ở tạm chỗ này nghỉ ngơi chốc lát, Tạ Uyển sẽ gọi người tới.”

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diệp đã đứng dậy.

Mắt đen nheo lại, lộ vẻ sắc bén.

“Tạ cô nương không muốn ở chung chỗ với ta sao?”

Khóe miệng ta hơi cong, nở nụ cười nhạt.

“E là tướng quân đã quên, mấy ngày trước vừa được ban thánh chỉ, tướng quân sẽ sớm vào cung gặp mặt Chiêu Dương trưởng công chúa. Đợi đến ngày vui của tướng quân, Tạ Uyển nhất định sẽ mang lễ vật đến chúc mừng.”

Sắc mắt Tiêu Diệp tối sầm.

Ngay cả ánh mắt liếc ta cũng có đôi chút oán giận.

Địch quốc đã tan, chiến sự đã lắng.

Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ.

Tiêu Diệp, trưởng công chúa, cũng có nghĩa phải giao lại binh quyền.

Không có Tạ gia hậu thuẫn, để ta xem, nước cờ tiếp theo của các người sẽ đi thế nào?

Không có binh quyền, các người có thể lấy gì mà chiến đấu?

03.

Khi ta nhắc đến chuyện hôn sự với cha, sắc mặt ông ấy hơi lạ.

Cha mẹ nhìn nhau, trong mắt đều là khiếp sợ.

“Uyển Nhi, cha biết con đau lòng vì chuyện bệ hạ tứ hôn cho Tiêu Diệp mấy ngày trước, nhưng chuyện hôn nhân đại sự cũng không thể qua loa thế được.”

Trong lòng ta chua xót.

Đau lòng?

Những gì Tiêu Diệp và Vĩnh An trưởng công chúa tính toán trước giờ vẫn luôn là Tạ gia.

Sở dĩ năm đó, Tiêu Diệp đồng ý lấy ta, đó là vì ta là nữ nhi của quan lớn, đã tới tuổi cập kê nhưng chưa có hôn ước mà thôi.

Khi tiên đế còn tại thế, chúng ta đã có chỗ đứng vững chắc, ngay cả gia tộc họ Tạ cũng được tiên đế vô cùng sủng ái. Sau khi tân đế lên ngôi, Tạ gia chưa từng bị lép vế.

Sau này, triều đình rung chuyển, thế lực khắp nơi ganh đua.

Hôn sự của ta và Tiêu Diệp đã buộc chặt Tạ gia và Vĩnh An trưởng công chúa lại với nhau.

Phụ thân liêm khiết chính trực một đời, mãi trung thành với bệ hạ đương triều.

Lại không ngờ, dù đã cố gắng giữ mình trung lập thế nào, đến cuối cùng người vẫn vì ta mà khiến cả Tạ gia rơi vào vòng xoáy mưu quyền đoạt vị.

Ta vất vả khuyên nhủ hồi lâu, cha mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.

“Uyển Nhi nóng vội như thế, phải chăng trong lòng đã sớm chọn được ý trung nhân?”

Ta sững sờ, đột nhiên bừng tỉnh.

Không biết tại sao lại nhớ tới ngày đại hôn của kiếp trước.

Một thân hình cao lớn, lạnh lùng ít nói mặc áo quần đỏ thẫm, uống đến say khướt.

Kể từ đó, hàng năm cứ đến sinh nhật ta sẽ luôn xuất hiện một phần lễ vật không biết từ đâu được đưa tới phủ tướng quân.

Đáng tiếc, ta còn chưa kịp mở đã bị Tiêu Diệp tức giận ném quà ra khỏi phủ.

Suy nghĩ dần quay lại, ánh mắt ta cực kỳ kiên định.

“Tân khoa Trạng Nguyên, Bùi Mẫn.”

Nghe nói, sính lễ cầu hôn nhà ta như nước chảy cuồn cuộn kéo vào Bùi gia, Bùi Mẫn bình tĩnh nhận lấy, không hề kinh ngạc.

Chuyện giữa ta và Bùi Mẫn trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở kinh thành.

Nữ tử cầu hôn, nếu ở nơi khác, chỉ sợ đây sẽ là việc đi ngược lại lễ giáo.

Nhưng nếu người đó là ta – Tạ Uyển, vậy thì lại hợp lý một cách kỳ lạ.

Lúc năm tuổi, ta đã dám đối thơ với tiên đế trong cung. Lúc bảy tuổi, tham gia cung yến lại mắng chửi sứ thần địch quốc. Mười tuổi được đặc cách thành thư đồng của công chúa. Mười hai tuổi dám quỳ bên ngoài cửa cung để cầu tình cho muôn dân bá tánh nơi biên ải.

Từ khi ta còn nhỏ đã được tiên đế phong cho danh hiệu tài nữ nổi loạn bậc nhất Đại Càn.

Ta cũng không học “nữ tắc” hay “sách luận”.

Người ngoài ghen tị thường nói: “Tạ gia không có con nối dõi cho nên mới coi nữ nhi như con trai mà nuôi dưỡng.”

Cha mẹ ta vẫn bình tĩnh: “Cô nương chính là cô nương, chỉ là mạnh hơn con trai nhà ngươi chút thôi.”

Điều này cũng chọc tức bọn họ không nhỏ.

Cha mẹ ta là những người tốt nhất thế gian.

Nhưng khi nhớ lại cảnh Tạ phủ chìm trong biển máu tang thương, hai mắt lại bắt đầu rưng rưng.

Mẹ nhẹ nhàng kéo tay ta, khóe mắt cũng đỏ hoe: “Uyển Nhi đã lớn, chuyện hôn sự con có thể tự mình quyết định, Uyển Nhi thích là được.”

Ta xúc động gật đầu.

Không phải ta muốn nhanh chóng gả ra ngoài, chỉ là mượn cái cớ để chặt đứt tâm tư của Tiêu Diệp và Vĩnh An trưởng công chúa đang nhắm vào Tạ gia mà thôi.

Đời này, Tạ gia tuyệt đối sẽ không ngồi chung thuyền với giặc.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn xem nhẹ bọn họ.

Hôn sự của ta và Bùi Mẫn không thành.