Chương 4:
Ta nghiến răng cắt lợi, gạch bỏ ba chữ “hồ Thái Dịch” ra khỏi danh sách nguồn thịt.
Thúy Thúy đưa ra một hướng suy nghĩ mới, không nên chỉ nhìn vào nơi có nhiều thịt, mà cần suy nghĩ xem những nơi ít người có gì để ăn.
Ta thấy lời nàng ta rất có lý.
Cuối cùng chúng ta quyết định chọn cái ao nhỏ bên cạnh cung Khánh Ngô, cũng nằm ở phía đông nam của ngự hoa viên.
Lý do rất đơn giản.
Thứ nhất, nó rất gần cung Vân Hà, nếu như bị phát hiện, khả năng chạy trốn thành công rất cao.
Thứ hai, cung Khánh Ngô cũng là một cung không có người ở, thường rất vắng vẻ.
Thứ ba, trong ao nhỏ đó có trồng hoa sen, nếu như không có cá, cũng có thể đi dạo quanh ao, chờ đến mùa thì hái sen và đào củ sen.
Để thể hiện sự thành kính của ta đối với việc ăn thịt, ta đã chọn một ngày lành tháng tốt, tranh thủ đêm trăng không sao gió cao, dẫn theo Thúy Thúy, lén lút đến cung Khánh Ngô.
Suốt quãng đường đi mọi chuyện suôn sẻ đến không ngờ.
Ta cảm thấy mình có lẽ mình đã dùng hết may mắn của cả đời để có thể đi suốt quãng đường mà chẳng gặp bóng ma nào.
Sau đó ta nhận ra, mình thực sự đã dùng hết may mắn của cả đời trên đường đi.
Nếu thời gian có thể quay lại, ta chắc chắn sẽ nói với bản thân mình ba từ – Ngươi thật ngốc.
Dù cái ao này nhỏ và xinh xắn, điều đó không có nghĩa là những con cá Koi bên trong dễ câu như cá vàng trong công viên, một đồng một phút.
Ta và Thúy Thúy mỗi người một cái gậy, một đầu của gậy buộc cái móc giường đã mài nhọn và xỏ giun, giữa đêm khuya dưới ánh trăng, ngồi bên bờ ao như hai kẻ ngốc câu cá Koi.
Đừng hỏi ta tại sao không đi bắt cá, vì so với việc đan lưới, làm cần câu dễ hơn nhiều.
Ta và Thúy Thúy đã hóng gió lạnh bên hồ gần nửa giờ.
Tin tốt là không có lính gác nào phát hiện chúng ta, tin xấu là cũng không có con cá nào phát hiện ra chúng ta.
Đầu gối Thúy Thúy tê cứng, vẻ mặt ủ rũ nói với ta.
“Tiểu thư, ngày mai chúng ta quay lại đi?”
Ta chuyển trọng tâm từ chân trái sang chân phải, thực sự không muốn về tay không.
“Cứ đợi thêm chút nữa, câu thêm nửa giờ nữa, nếu không có cá thì chúng ta về.”
Thúy Thúy ngồi phịch xuống đất, đình công.
“Tiểu thư, nếu bị phát hiện thì đầu lìa khỏi cổ đấy.”
Ta thực sự muốn ăn thịt, nhưng lý trí nói rằng Thúy Thúy nói đúng.
Ta thật khổ tâm.
Ta chỉ muốn ăn một con cá thôi mà.
“Thúy Thúy, tại sao lúc trước ở nhà, ta không học cách đan lưới bắt cá nhỉ?”
Ta cảm thấy tiếc nuối vì trước kia sống ở nội địa và không biết câu cá.
Không biết có phải vì tâm trạng buồn bã của ta đã chạm được vào lòng thương xót của thần xuyên không, sáng hôm sau thức dậy, ta thấy một cái giỏ bắt cá trong sân.
Làm bằng tre, bụng to miệng nhỏ, có móc để cầm.
Đúng là đặt ngay trước cửa chính điện.
Ta thực sự bị sốc.
Sau các tình tiết xuyên không, hậu cung, sinh tồn ngoài trời và trồng trọt, liệu có phải ta cũng đã có được “ngón tay vàng” của nữ chính không?
Thúy Thúy cũng bị sốc như ta, nhất là khi xác nhận nguồn gốc của cái giỏ bắt cá không liên quan đến cảnh Thăng, vẻ mặt sợ hãi của Thúy Thúy nhiều hơn vui mừng.
“Tiểu thư, người nói xem đây là ai gửi đến vậy?”
Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết.
Ta thà tin đó là phép màu còn hơn.
Nhưng tại sao thần tiên lại gửi cho ta một cái giỏ bắt cá chứ không phải gửi luôn cho ta hai con cá nhỉ?
Tôi, một nữ thanh niên của thời đại mới, người kế thừa chủ nghĩa xã hội, đã xuyên không trở về cổ đại, và thiếu thịt ăn đến mức trở thành người tin vào thần thánh.
“Có rổ cá thì dễ xử rồi, tối nay chúng ta chỉ cần đặt giỏ xuống hồ là được.”
Hoa sen ở hồ đó nở rất đẹp, chỉ cần không lại gần quá, để giỏ cá xuống chắc là không ai phát hiện đâu.
Ta ôm cái giỏ cá, mặt không cảm xúc.
Thúy Thúy kéo ta lại.
“Tiểu thư, không được, nếu đây là cái bẫy, đợi tối nay người đặt giỏ cá xuống rồi bắt người xử tội thì sao?”
Ta rất ngưỡng mộ trí tưởng tượng phong phú của Thúy Thúy.
Người biết ta muốn có cái giỏ bắt cá chắc chắn đã thấy ta câu cá tối qua và nghe thấy ta ước có cái giỏ cá bên bờ hồ.
Nếu họ muốn hại ta thì có thể đã lao ra và bắt ta ngay tại chỗ, không cần để ta chạy thêm một chuyến đâu.
Với lại, dù người đó không muốn lộ diện, mà tối qua chỉ cần tạo ra một chút tiếng động để dẫn lính gác tới, thì ta cũng không thể chạy thoát.
Ta không tin cẩu Hoàng Đế kia còn có thể trị tội ta vì ăn trộm cá trong cung.
Dù ta giải thích thế nào, Thúy Thúy vẫn ôm chặt lấy chân ta, không cho ta bước ra ngoài.
Cảnh Thăng bị Thúy Thúy ảnh hưởng, cũng ôm lấy chân kia của ta.
Thôi được, ta nghĩ họ chỉ không muốn cho ta ăn thịt mà thôi.
Ban đầu ta định chờ Thúy Thúy ngủ rồi lén lút ra ngoài đặt giỏ cá, nhưng không ngờ, môi trường trong lãnh cung quá tốt, không có ô nhiễm tiếng ồn, cũng không có ánh sáng, nên ta đã ngủ trước Thúy Thúy.
Người con gái của chủ nghĩa xã hội không bao giờ chịu thua.
Ta để cái giỏ bắt cá ở đầu giường.
Ngày đầu tiên giỏ cá đặt ở đầu giường, ta muốn ăn cá nướng.
Ngày thứ hai, ta muốn uống canh cá.
Ngày thứ ba, ta muốn ăn cá chua Hồ Tây.
Ngày thứ tư cái giỏ cá vẫn ở đầu giường…
Thúy Thúy vừa khóc vừa lắc ta dậy.
Lúc đó ta đang mơ được thưởng thức món cá kho tộ.
Cái giỏ cá vẫn nằm yên vị ở đầu giường như chưa từng đi đâu.
Nếu bên trong không có một con cá chép lớn nhảy múa, thì ta suýt nữa đã tin rồi.
Ta ngồi khoanh chân trên giường, nghiêm túc cân nhắc liệu mình có bị chứng mộng du hay không.
“Tiểu thư, phải làm sao đây? Chắc chắn đã có người để mắt tới chúng ta rồi!”
Theo ý của Thúy Thúy, chúng ta nên tiêu hủy bằng cách ném con cá này đi.
Ta đồng ý, không có cách tiêu hủy nào tốt hơn là cho nó vào bụng.
Thúy Thúy không thể thuyết phục được ta, đành đi nấu nước với vẻ mặt u sầu.
Củ cải, bắp cải, nấm, không có gì là một bữa lẩu cá không giải quyết được.
Nếu có thêm ít ớt thì còn hoàn hảo hơn.
Ta gọi Cảnh Thăng, ba người chúng ta ôm bát, đứng ngóng chờ cá chín.
Thúy Thúy rõ ràng coi bữa ăn này như bữa cuối cùng trong đời mình, vừa ăn vừa lo lắng.
Dưới ánh mắt lo âu của Cảnh Thăng, ta múc đầy một bát thịt cá, đi ra giữa sân, đặt bát vào chỗ cái giỏ cá xuất hiện lúc đầu, quỳ xuống, hai tay chắp lại, thành kính cầu nguyện:
“Hoàng thiên, hậu thổ làm chứng, tín nữ nguyện dùng một mạng của tên nam nhân cặn bã kia đổi lấy một gói hạt ớt và một cái hũ dưa chua, mong sớm ngày có thể thưởng thức dưa chua cá, nếu vi phạm lời thề, tín nữ nguyện cho nam nhân cặn bã kia cả đời bất lực.”
Ước mơ phải nói to mới có hiệu quả, vì vậy ta gần như là hét lên.
Thúy Thúy bị sặc một ngụm canh lên mũi.
Những gì ta nói đều là lời thật lòng.
Nhưng giống như việc Nguyên Thục Phi hứa hẹn không gửi dao đến, những hạt ớt và hũ dưa chua ta cầu xin từ thần xuyên không cũng không xuất hiện.
Ta vẫn phải tự tìm cách.
Cảnh Thăng đóng góp ba cái đài hoa sen ở cung Minh Chí, ta lấy hai cái để muối dưa, một cái giữ lại trồng hoa sen.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng ta cũng phải chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, đúng không?
Tuy nhiên, vấn đề đặt ra trước mắt, không liên quan đến việc dự trữ lương thực.
Bởi vì cùng với mùa hè đến, ngoài cái nóng ra thì còn có muỗi.
Ta thực sự đau đầu vì muỗi.
P/s: Chưa full đâu các tình yêu, chờ các chương tiếp theo nhé chụt chụt