Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh- Full Chương 4: Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh

Chương 4: Kết cục của đích tỷ sau khi trọng sinh

5:32 chiều – 11/05/2024

13

Sau khi Đại Lý Tự tra xét một hồi lâu, cuối cùng cũng không tra được gì.

Chỉ nói là tiểu thái giám bị Tuyên Vương trách phạt, nên mới nảy lên ý định hại Tuyên vương.
Dù sao nếu tiếp tục điều tra, thì sẽ điều tra được chủ sử phía sau màn kịch này là Thái tử điện hạ.

Lúc nghe được tin tức tiểu thái giám bị chém đầu, Tuyên Vương đang đánh đàn.

Thấy hắn an nhàn vô sự, ta thở dài một hơi.
May hôm đó trước khi vào cung, chúng ta đã sớm chuẩn bị.

Lúc ta nhìn thấy có tiểu thái giám lén lén lút lút, lặng lẽ tới gần xe ngựa của Tuyên Vương.

Ta liền biết, ta cùng Tuyên Vương cần cùng bọn họ diễn một màn kịch.

Bởi vậy, Tuyên Vương phụ trách gặm giò heo kho tàu của hắn, ta phụ trách thúc đẩy bọn họ tự hoảng loạn.

Ngày trước khi vào cung, ta đã trò chuyện suốt đêm với Tuyên Vương.

Hắn biết, phụ thân ta là bị oan uổng.

Phụ thân đã dâng hiến hết mình, trung thành đến cuối cùng, được Hoàng đế coi trọng.

Mà Thái tử thừa dịp Hoàng Thượng bệnh nặng, tự mình làm chủ triều đình.

Nhưng hắn rất nhanh cần khai đao với các lão thần, ý đồ thay máu quan viên, để sắp xếp tốt cho các quan viên có mối quan hệ tốt với mình.

Phụ thân luôn không hòa hợp với Thái tử, vì vậy Thẩm gia liền trở thành cái cây đầu tiên phải nhổ tận gốc.

Đáng thương cho Thẩm gia của ta, từng thế hệ trung với nước hiếu với dân, vậy mà lại rơi cái cảnh qua cầu rút ván như thế này.

Giờ phút này, ta bưng lấy tách trà thơm, nhìn hắn nhu hòa cảm nhận ngón tay mềm mại vuốt dây đàn cổ cầm.

Âm vận du dương, như dòng nước suối chảy, như gió thổi lá trúc, thanh âm du dương dễ nghe.
Người đánh đàn thân mang một màu đen tuyền như bầu trời đêm, mặt như Tống Ngọc

Khóe miệng ta cười nhẹ.

Đúng vậy, Tuyên Vương ngốc nghếch kia, chỉ là giả.

14

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng đàn bỗng dưng vang lên như tiếng sấm, mạnh mẽ và đầy uy lực, làm cho không gian rộn lên vang vọng

Đột nhiên, dây đàn màu đỏ đứt đoạn, tiếng đàn im bặt.

Gió lùa qua, vạt áo màu đen tuyền của hắn nhẹ nhàng tung bay, đầu ngón tay nhướm huyết.

“Minh Yên, long tranh hổ đấu, ngư ông đắc lợi, nên đổi thành chúng ta rồi.”

Ta nâng cốc rượu lên, kính từ xa:

“Hôm nay, nhất định sẽ như mong muốn của điện hạ.”

15

Rất nhanh, tin tức lũ lụt hoành hành ở Giang Nam được lan rộng.

Nghe nói Thái tử chủ động xin đi, dự định tiến về Giang Nam chẩn tai thị sát, để cầu sớm ngày bình định lũ lụt.

Thấy Thái tử ngôn từ khẩn thiết, Thánh thượng liền đồng ý.

Tuyên Vương nghe được tin tức Thái tử đi nam tuần thì nhướng mày.

Thân thể Thánh thượng không tốt, ở lại kinh thành, tự nhiên sẽ dễ dàng hơn để có được tin tức mới nhất.

Mà Thái tử lại chủ động rời khỏi kinh thành, chuyện này không phù hợp với phong cách của hắn.

Trong thời khắc này, những hạ nhân đắc lực từ Tuyên Vương phủ đều tản đi, chỉ lưu một số ám vệ tinh nhuệ.

Để bảo vệ sự an toàn của Hoàng thượng, phần lớn ám vệ đều vụng trộm ẩn núp ở bên cạnh hoàng thành.

Nếu có bất kỳ biến động nào, họ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Thánh Thượng.

Nhìn vào cách Tuyên Vương sắp xếp thủ hạ, ta không khỏi thán phục.

Thật sự, ai kiên nhẫn thì sẽ đi xa. Ai giấu mình thì sẽ bay cao.

Hôm đó ta đến Tuyên Vương phủ, nhìn thấy cung nhân trong phủ thưa thớt, ta còn buồn bực.

Dù sao đường đường cũng là vương gia, trừ mấy tên thái giám phục vụ bên cạnh, những cung nhân cả ngày đều bận rộn.

Nhưng sự thực là, bọn hắn đều là ám vệ của Tuyên Vương, bên ngoài ngày ngày vì Tuyên Vương tìm hiểu tình báo to nhỏ.

Từ việc Hầu phủ phu nhân mất một chiếc khăn tay nhỏ, đến việc thế gia công tử kết thân với quan gia tiểu thư nào. Tuyên Vương đều biết.

Nhưng giờ phút này hắn chau mày, liên tục suy nghĩ về ý định thật sự của Thái tử.

Mà kiếp trước, ngày ngày ta bị giam ở địa lao Đông cung.

Chỉ biết là Thái tử thành Hoàng đế, về phần hắn là thế nào thành Hoàng đế, ta cũng không biết được.
Dù sao ta còn chưa kịp điều tra, rất nhanh liền bị đích tỷ Thẩm Minh Nhu giết chết.

Từ đã!

Thẩm Minh Nhu……

Nhớ tới cái tên này, trong nháy mắt ta liền có chủ ý.

16

Khi ta nhìn thấy Thẩm Minh Nhu, nàng bị giam trong ngục tối, cơ thể đầy vết thương.

Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, quần áo tả tơi, bị tra tấn đến mức không còn hình người.

Đóng vai thành cung nữ, ta nhẹ nhàng mở miệng:

“Đích tỷ, nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ.”

Nghe thấy thanh âm của ta, nàng bỗng nhiên mở mắt, thanh âm khàn giọng:

“Là ngươi?!”

Nhìn thấy ta xuất hiện tại Đông cung, nàng tràn đầy sự kinh ngạc, trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia không cam lòng.

Nhưng rất nhanh, nàng nhận rõ tình thế, lúc này hướng về phía ta quỳ xuống đất dập đầu:

“Muội muội, ta sai rồi, nhanh cứu ta!”

“Thái tử hắn ta không phải là con người! Hắn đem ta giam ở nơi tối tăm này, để những hoạn quan khi dễ ta, càng đối ta không phải đánh thì mắng.”

“Tỷ tỷ sai, lúc trước không nên đưa ngươi đẩy đến bên người Triệu Lang, thế nhưng đúng là như thế, ngươi mới gặp phải Tuyên Vương, ở Tuyên Vương phủ trải qua những ngày sống tốt lành, có phải không?”

“Cho nên, là tỷ tỷ ta cứu được ngươi nha!”

“Hảo muội muội của ta, bây giờ là thời điểm ngươi nên báo đáp tỷ tỷ……”

Không đợi nàng nói xong, ta thân mật kéo tay của nàng:

“Ngươi và ta tỷ muội tình thâm, không cần phải khách khí.”

“Muội muội cũng là ngẫu nhiên biết được tình trạng của tỷ tỷ, lúc này mới đau lòng không thôi, tranh thủ thời gian đến đây cứu tỷ tỷ.”

Dứt lời, ta để nàng thay đổi trang phục của tỳ nữ Đông cung.

Dựa vào ký ức, ta đã lợi dụng thời điểm yếu nhất của thủ vệ ở ngục tối Đông cung,cho thuốc mê vào rượu của bọn họ.

Mượn sự yểm hộ của thị vệ, chúng ta trốn ở trong thùng nước, lặng lẽ ra khỏi Đông cung.

Mà vừa tới Tuyên Vương phủ, Thẩm Minh Nhu liền nói ra một bí mật kinh thiên động địa.