3
“Rõ ràng là anh ở yên trong phòng bệnh, sao kim truyền dịch lại bị lệch như vậy?”
Y tá lo lắng chỉnh lại kim truyền dịch rồi dặn dò: “Đừng di chuyển quá nhiều, còn một chai này nữa là xong rồi.”
Phó Vân bình tĩnh gật đầu.
Trong khi đó, tôi ngồi một bên xoa xoa đôi tai nóng bừng của mình.
Sau khi y tá rời đi, tôi nhẹ nhàng xin lỗi: “…Em xin lỗi.”
Nụ hôn vừa rồi mãnh liệt đến mức khiến tôi vô tình ấn vào cánh tay đang truyền dịch của Phó Vân, khiến kim truyền dịch lệch khỏi vị trí làm máu nhuộm đỏ cả cuộn băng.
Anh nhìn tôi: “Không cần phải xin lỗi.”
“Vậy thì anh đã tin em chưa?”
“Xem biểu hiện của em đã.”
Dù nói vậy nhưng giọng điệu của anh đã dịu đi đôi chút.
Cuối tháng, Phó Vân phải đi sang nơi khác bàn chuyện làm ăn.
Tôi quay lại trường và không quên gửi tin nhắn cho anh mọi lúc mọi nơi.
Tôi muốn chứng minh cho anh ấy thấy rằng trong lòng tôi chỉ có anh ấy thôi.
Sắp đến sinh nhật Phó Vân nên chiều nay tôi muốn đi trung tâm thương mại chọn quà cho anh ấy.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Là Tống Tiêu.
Vì hôm đó ở bệnh viện tôi nói chuyện quá gay gắt nên mấy ngày nay anh ta cũng không dám liên lạc với tôi nữa.
Tôi cũng vui vẻ và thoải mái.
Bây giờ lẽ ra anh ta phải đang bận ở xưởng vẽ, nhưng tại sao lại đi cùng một người đàn ông đi vào quán ăn gần đó chứ
Tim tôi chợt thắt lại, tôi bước về phía trước vài bước.
Vừa bước vào, người đàn ông kia ngẩng đầu lên.
Như bị sét đánh, tôi cứng đờ tại chỗ.
Đây không phải là Tiết Khải, người đã hợp tác với Tống Tiêu trong kiếp trước để đưa Phó Vân và nhà họ Mạnh vào ngõ cụt sao?
Tôi lặng lẽ đi theo họ và nấp sau mấy cây xanh, vừa kịp nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Phó Vân đã đến Hải thành rồi. Có vẻ như anh ta vẫn chưa phát hiện ra dự án có vấn đề.”
“Dự án?”
Tống Tiêu cười lạnh, giọng nói đầy lạnh lùng: “Tôi không chỉ muốn công ty của anh ta, mà còn cả mạng sống của anh ta nữa.”
…..
Ở kiếp trước, tôi thường cảm thấy kỳ lạ.
Phó Vân sinh ra trong gia đình nhà họ Phó và là đứa trẻ xuất sắc nhất ở thế hệ chúng tôi.
Ở tuổi hai mươi, anh ấy đã theo học bằng MBA tại một ngôi trường kinh tế quyền lực nhất, rồi trở về Trung Quốc để tiếp quản công ty của gia đình.
Tại sao Phó Vân lại thua Tống Tiêu hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn để công ty của gia tộc mình bị nuốt chửng một nửa.
Chẳng lẽ chỉ vì anh ta có hào quang của nam chính sao?
Hay anh ta có thông tin đặc biệt nào đó trong tay?
Họ đang nói về dự án nào ở Hải thành?
Vô số câu hỏi vây quanh tâm trí tôi.
Tôi rất muốn hỏi Phó Vân nhưng tôi sợ rằng nếu anh ấy đối đầu với Tống Tiêu như kiếp trước, điều đó sẽ kích thích sự phát triển của cốt truyện ban đầu và đẩy Phó Vân đến cái kết được định sẵn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định bắt đầu lấy thông tin từ Tống Tiêu.
Để ngăn chặn Phó Vân rơi vào nguy hiểm bởi ảnh hưởng của cốt truyện gốc.
Về đến nhà, tôi nhờ bảo mẫu nấu canh rồi mang vào bệnh viện.
Quả nhiên, tôi đã gặp được Tống Tiêu ở trong phòng bệnh.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi và không nói gì.
Tôi bước tới và kéo tay anh. Sau đó cố nhớ lại giọng điệu kiêu ngạo yếu đuối trước đây của mình: “Anh không còn giận em nữa chứ?”
“Em cảm thấy rất khó chịu. Anh đã hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ liên lạc với Tô Vãn nữa. Kết quả thì sao? Khi em đến bệnh viện thì cô ta vẫn ở đó và mắng em!”
Trong mắt Tống Tiêu hiện lên một tia chán ghét, nhưng anh ta che giấu rất tốt.
“Tôi đã yêu cầu cô ấy rời đi rồi.”
Anh ta bình tĩnh nói: “Hôm đó cô ấy đến là vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi, nhưng cô ấy sẽ không tái phạm nữa đâu.”
“Tốt nhất là như vậy, đừng quên rằng em mới là bạn gái của anh.”
Tôi nói: “Mấy ngày nay em đã hỏi Phó Vân, anh ấy nói rằng sẽ giúp mời chuyên gia đến và thực hiện ca phẫu thuật cho dì.”
“Nhưng có lẽ phải chờ đợi một chút.”
“Hình như đã xảy ra sự cố gì đó với dự án mà anh ấy muốn đầu tư gần đây…”
Yết hầu của Tống Tiêu khẽ động, đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi giả vờ nhớ lại: “Hình như có liên quan đến dự án gì đó ở ngoại ô Hải thành thì phải?”
Suốt ngày hôm đó, thái độ của Tống Tiêu đối với tôi bỗng trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
Anh ta liên tục hỏi tôi một cách bóng gió liệu Phó Vân đã biết gì chưa.
Và tôi giả vờ quay lại với anh ta, cuối cùng anh ta cũng đưa tôi đi ăn tối với Tiết Khải và những người khác.
Trước khi lên đường, tôi vô cớ có chút áy náy nên gọi điện cho Phó Vân nói cho anh biết.
Nhưng anh đã tắt điện thoại.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình vẫn không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Trong phòng riêng, Tiết Khải nâng ly rượu về phía tôi: “Mạnh tiểu thư, tôi là Tiết Khải và cũng là một nhà đầu tư cho văn phòng của Tống Tiêu.”
“Có lẽ sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Tôi nghĩ đến kiếp trước, khi anh ta giúp Tống Tiêu tiêu diệt phần lớn nhà họ Phó và thôn tính tài sản của gia đình tôi.
Tôi chỉ có thể kìm lại cơn buồn nôn và mỉm cười lịch sự với anh ta.
Sau vài ngụm rượu, anh thản nhiên nói: “Nghe nói nhà họ Mạnh và nhà họ Phó là bạn bè, Mạnh tiểu thư và người đứng đầu hiện tại của nhà họ Phó – Phó Vân cũng đã đính hôn?”
“Đính hôn thì sao? Đó chỉ là lời của người lớn thôi.”
“Anh ta luôn gây khó dễ với A Tiêu nên tôi không thích anh ta chút nào.”
Tôi nhìn Tống Tiêu nói: “Từ trước đến nay người tôi thích chỉ có một người là A Tiêu.”
“Nếu không phải vì A Tiêu thì tôi cũng sẽ không chịu đựng sự ghê tởm để kiếm cớ với anh ta!”
Khi tôi nói những lời này, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là khuôn mặt của Tống Tiêu và Tiết Khải
Sự căm thù được thể hiện chân thực và sâu sắc đến mức một số người trong phòng phải bật cười.
“Mạnh tiểu thư thật là sáng suốt mới có thể nhìn ra bộ mặt thật của kẻ đạo đức giả như Phó Vân.”
Tiết Khải mỉm cười đi tới: “Ừm, không biết cô có thể nói cho tôi biết anh ta đến Hải thành làm cái gì không?”
“Anh ta…”
Tôi cảm thấy hơi choáng váng do say rượu, liền đứng dậy và nói: “Xin lỗi, tôi cảm thấy khó chịu trong bụng. Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tôi giẫm giày cao gót, ngơ ngác bước đến trước cửa phòng bao rồi mở cửa ra.
Một cơn gió lạnh xen lẫn mùi hương sả thoang thoảng lướt qua.
Ánh sáng trải một lớp mỏng trên khuôn mặt điển trai quen thuộc của người đàn ông trước mặt.
Tôi mừng quá nên chợt tỉnh giấc.
Phó Vân vô cảm đứng ở cửa, nhìn thấy tôi, bỗng nhiên nhếch lên khóe môi: “Thì ra là như vậy sao, Vy Vy.”
Ánh đèn ở hành lang có màu vàng ấm áp rơi vào mặt Phó Vân, nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
…Anh ấy nghe thấy rồi.
Trong mùi hỗn tạp, tôi chợt rút ra một sợi dây từ dòng suy nghĩ lộn xộn của mình.
Sau đó cơn say dâng cao tan biến ngay lập tức.
Những ngón tay tôi đang nắm nắm cửa run rẩy, trong lòng cảm thấy khó chịu nên vô thức thốt lên: “…A Vân.”
“Tốt hơn hết là đừng gọi tôi như vậy, đừng khiến bản thân tôi cảm thấy ghê tởm.”
Anh liếc nhìn tôi với ánh mắt thất vọng và lạnh lùng.
Ánh mắt lướt qua vai tôi và rơi xuống Tống Tiêu và Tiết Khải phía sau.
“Mấy người muốn biết tại sao tôi lại đến Hải thành thì tại sao không dám trực tiếp hỏi tôi?”
Anh cười nhẹ, giọng nói có phần quyết đoán và sắc bén hơn một chút: “Anh nghĩ rằng một vài con chuột trong công ty có thể ảnh hưởng đến quyết định của tôi sao?”
“Kế hoạch của mấy người lố bịch y như bản thân mấy người vậy.”
Anh ấy vốn đã cao, nhưng bây giờ lại đứng thẳng như thế này, dùng ánh mắt trịch thượng nhìn đám người, rõ ràng là đang nhìn xuống một cách khinh thường.
“Thật hài hước.”
Để lại những lời này, anh quay người rời đi.
Trong phòng, Tống Tiêu vẻ mặt u ám, đột nhiên giơ tay lật đổ đĩa: “Anh ta khinh thường cái gì chứ, anh ta nghĩ kế hoạch của tôi chỉ có vậy thôi sao?”
“Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh ta phải quỳ dưới chân mình.”
Trong lòng tôi chỉ muốn tát tên này hai cái.
Nhưng nghĩ đến cốt truyện ban đầu, tôi vẫn không dám xem nhẹ.
Tôi chỉ có thể gượng cười, “Tôi sẽ quay về và dò hỏi xem Phó Vân đã tìm ra những gì.”
Nói xong tôi xách túi bỏ đi.
Đuổi theo xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Phó Vân đang lên xe rời đi.
“Phó Vân!”
Tôi hít sâu hai hơi rồi nói nhanh,
“Hãy nghe em nói, hôm nay em đến đây để tìm hiểu xem đám người Tống Tiêu có âm mưu gì chống lại anh…”
Qua cửa kính ô tô hé mở, giọng tôi chợt im bặt khi bắt gặp đôi mắt bình thản hoàn toàn ch/ết lặng của Phó Vận.
Anh giơ tay lên và tựa cằm như thể đang nghe một câu chuyện cười nào đó.
Anh thậm chí còn cong môi cười nhẹ:
“Hừ, em còn muốn nói những chuyện này đều là vì em thích tôi, lo lắng cho sự an toàn của tôi, sợ tôi một mình không đấu lại bọn họ sao?”
Nỗi lo lắng, hoảng sợ vô bờ bến đột nhiên tan biến như bọt biển, tất cả dâng lên từ tận đáy lòng tôi.
Tôi nhéo lòng bàn tay, ép mình bình tĩnh lại, cẩn thận giải thích: “Đúng vậy, em biết anh không tin em, nhưng Tống Tiêu không đơn giản như anh nghĩ. Nếu kế hoạch của anh ta chỉ có như vậy thì em cũng sẽ không…”
“Vy Vy.”
Phó Vân đột nhiên ngắt lời tôi.
Qua cửa kính ô tô đang dần khép lại, tôi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của anh tưởng chừng như đã hoàn toàn tan vỡ.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
“Em không thể dựa vào việc tôi yêu em, chiều chuộng em mà hết lần này đến lần khác lừa dối tôi mà không có điểm dừng như vậy.”
“Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
�Nói xong, cửa sổ xe đóng kín, kính xe che kín hết mọi thứ.
Chiếc Rolls-Royce màu đen lái đi không chút do dự.
Tôi bị bỏ lại một mình.
Cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, tôi chợt rùng mình.
Ở kiếp trước, sau khi tôi và Tống Tiêu kết hôn, Phó Vân đã nhiều lần nhắc nhở tôi về tham vọng của anh ta và bảo tôi cẩn thận.
Mà dù anh ấy có nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng không tin.
Tôi thậm chí còn cười và chế nhạo anh: “Không phải là anh cảm thấy ghen tị với A Tiêu sao, ghen tị vì anh ấy xuất thân thấp hơn anh nhưng giờ lại đứng ở vị trí cao hơn anh sao?”
“Đồ đạo đức giả dối trá, tôi sẽ không bao giờ tin lời nói của anh đâu.”
Khi đó, Phó Vân đứng trước mặt tôi, mặc một bộ vest chỉnh tề nhưng trong mắt lại toát lên vẻ tổn thương vô cùng.
…
Khi định thần lại, tôi lên xe và nhờ tài xế lái đến nhà họ Phó.
Tuy nhiên, Phó Vân không trở về ngôi nhà cũ cũng như nhà riêng của anh.
Chiếc xe chạy vòng quanh gần hết thành phố và cuối cùng dừng lại ở bên dưới công ty của anh.
Tôi nhìn lên và thấy đèn ở văn phòng trên cùng vẫn còn sáng.
Nghĩ đến vẻ mặt kháng nghị sắc bén như dao trước khi cửa sổ xe đóng lại, tôi đột nhiên cảm thấy có chút rụt rè.
Thế nên tôi đã đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một lon bia rồi uống một hơi để lấy lại tinh thần.
Khi cơn say quay trở lại đôi chút, tôi bước vào thang máy và nhấn nút.
Văn phòng của Phó Vân nằm ở tầng 39, tầng cao nhất của tòa nhà.
Mà anh ấy đã cho phép tôi thỏa mái lên trên tầng cao nhất.
Khi tôi mở cửa, văn phòng rộng lớn trống rỗng.
Có tiếng nước yếu ớt phát ra từ phòng chờ khi cánh cửa khép lại.
Ngoài ra chỉ còn mùi thơm thoang thoảng của sả, xen lẫn mùi máu tanh.
Mùi máu?
Tim tôi thắt lại, vô số chuyện từ kiếp trước chợt hiện lên trong đầu, tôi không kịp suy nghĩ đã đẩy cửa bước vào phòng nghỉ bên cạnh.
Ngay khi tôi mở cửa bước vào.
Trong phòng tắm ở bên trong phòng nghỉ ngơi, tiếng nước đột nhiên im bặt.
Phó Vân lau mái tóc còn đang ướt và bước ra, lúc vừa chạm mắt tôi, anh đột nhiên dừng lại.
“…Vy Vy.”
Tôi không thể kiểm soát ánh mắt mà nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Tôi vẫn luôn biết rằng Phó Vân rất đẹp trai.
Nhưng phần lớn thời gian, anh ấy luôn mang vẻ mặt lạnh lùng có vẻ rất xa cách kia.
Nhưng vào lúc này…
Bởi vì hơi nước tràn ngập không khí, đôi lông mày nghiêm nghị của anh ấy có phần dịu dàng.
Những giọt nước lăn từ đuôi tóc chảy xuống dọc theo những đường cơ mịn màng rồi biến mất ở mép chiếc khăn quấn quanh eo của anh ấy.
Làn da trắng lạnh thường được áo vest che phủ giờ đây có thể nhìn rõ ràng, có một nốt ruồi nhỏ ở thắt lưng càng làm lộ rõ khí chất của anh.
Ngoài ra, còn có vài vòng gạc quấn quanh cánh tay trái của anh, đã thấm nước và có màu đỏ nhạt của máu.
Quả nhiên, anh ấy bị thương.
“Đi ra ngoài.”
Có lẽ do ánh mắt tôi quá nóng bỏng nên Phó Vân nhắm mắt lại và nói với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng.
Nhưng tôi không cảm thấy đáng sợ một chút nào.
Không biết do bia hay do bản năng đã khiến tôi chớp mắt.
Tôi không những không đi ra ngoài mà còn tiến thêm vài bước rồi đóng cánh cửa sau lưng lại.
“Anh đang bị thương.”
Tôi vừa nói vừa bước từng bước đến gần anh ấy: “Phó Vân, anh đã làm gì vậy?”
“Hơn nữa, vết thương của anh lại bắt đầu chảy máu, cần phải băng bó lại.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Phó Vân bình tĩnh nói tiếp: “Tôi tự xử lý được, không liên quan gì đến em hết.”
Đang nói, anh hơi dừng lại rồi lại tiếp tục: “Mạnh tiểu thư, dù sao thì em cũng không nên đến văn phòng của tôi vào lúc này, bạn trai của em…”
Tôi trực tiếp quàng tay qua cổ anh dùng nụ hôn đầy mùi cồn chặn những lời còn lại của anh.
“Đừng nói nữa, em không muốn nghe gì cả.”
Tôi lẩm bẩm một cách mơ hồ.
Khi cọ xát vào nhau, nhiệt độ của cả hai dần dần nóng lên.
Với những bước đi hỗn loạn, tôi và anh ấy ngã xuống chiếc giường lớn bên cạnh, thậm chí cả chiếc khăn tắm cũng bị rơi xuống khi cơ thể chúng tôi cọ xát vào nhau.
Nụ hôn dài và sâu này kết thúc, tôi ôm lấy vai Phó Vân, không ngừng thở dốc.
Nhìn thấy dục vọng đang dâng trào trong mắt anh.
Nhưng anh vẫn nói một cách khó khăn: “Lần này lại là vì tên bạn trai kia?”
“Tất nhiên là vì bản thân em.”
Cồn và nụ hôn vừa rồi khiến đầu óc tôi bối rối, một số từ ngữ đã thốt ra khỏi miệng tôi mà không cần suy nghĩ.
“Không phải việc có những suy nghĩ khó nói về chồng sắp cưới của mình sau khi anh ấy tắm là điều bình thường sao?”
Những đầu ngón tay nhuốm nước của tôi vô tình hay cố ý mân mê hai vết đỏ (là ngực á mấy má.) mờ ảo trên nền tuyết trắng.
Tôi hài lòng khi thấy yết hầu của Phó Vân lăn lên hai lần dữ dội, rồi anh ấy nắm lấy tay tôi.
“Hơn nữa… em đã nghĩ về điều này từ khi em mới mười tám tuổi.”
“Em muốn ở bên cạnh anh, Phó Vân, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời.:
Không khí im lặng một lúc.
Sau đó mọi thứ đảo lộn.
Cả thế giới đang hỗn loạn dường như chỉ còn lại chúng tôi.
Những giọt nước còn lại nhanh chóng bị bay hơi do nhiệt độ cơ thể ngày càng cao.
Những ngọn đèn đung đưa trên trần nhà, tôi giống như những con thuyền nhỏ bị sóng gió cuốn đi lắc lư dữ dội.
Chẳng mấy chốc, tất cả những gì còn lại là những hơi thở hỗn loạn.
Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến năm mười tám tuổi .
Nghĩ đến đêm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi say rượu trốn trên ban công lén lút hôn Phó Vân.
Dù tôi có cố gắng quyến rũ anh ấy đến mức nào, anh ấy cũng chỉ hôn tôi rồi dừng lại.
“Vy Vy, em vẫn còn nhỏ.”
Anh ghé sát vào tai tôi, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Anh vẫn luôn cho em một cơ hội để quay đầu.”
Hiện tại.
“Phó Vân.”
Tôi chỉ mới thốt ra được hai từ đã giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
Phó Vân dừng lại, hơi cụp mắt xuống nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, cảm xúc dày đặc như sương mù trong mắt đột nhiên dâng lên rồi tan biến.
Một lúc sau, anh đưa tay lên bịt mắt tôi lại.
“Không có cơ hội thứ hai để quay đầu đâu, Vy Vy.”