Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
PHÙNG XUÂN - FULL Chương 1: PHÙNG XUÂN

Chương 1: PHÙNG XUÂN

7:07 chiều – 10/05/2024

1

“Mạnh Vy, tôi sẽ không nói lại lần nữa.”

“Em thực sự muốn hủy hôn ước với tôi vì chuyện này sao?”

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Tôi vẫn còn choáng váng sau vụ nổ đó.

Ngọn lửa rực rỡ đó dường như thiêu rụi cả linh hồn đang lơ lửng trong không trung của tôi.

Tôi thấy Phó Vân cầm súng, đứng giữa ngọn lửa và bóp cò.

Tống Tiêu vừa kinh ngạc vừa tức giận mỉm cười: “Cô ta đã ch/ết rồi, còn để lại tài sản cho anh, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?”

….

Cùng lúc đó, xiềng xích vô hình trên người tôi cũng biến mất.

Đột nhiên, có thứ gì đó hiện lên trong đầu tôi.

Hóa ra kiếp trước tôi là một nữ thứ ác độc trong tiểu thuyết giam cầm chiếm hữu.

Tôi yêu nam chính Tống Tiêu, lúc đó anh ta vẫn chỉ là một sinh viên nghèo, mà tôi đã dùng tiền của mình để chữa bệnh cho mẹ anh để ép buộc anh ta ở bên cạnh mình.

Nhận tiền của tôi thì phải yêu tôi.

Tống Tiêu cho rằng tôi lấy tiền của mình làm nhục anh ta nên đã hận tôi suốt nhiều năm.

Sau khi kết hôn, anh ta cấu kết cùng người khác tham ô công quỹ công ty của gia đình tôi, thậm chí còn có bí mật qua lại với người yêu thời niên thiếu.

Sau đó, anh ta dần dần khiến tôi phát điên, đưa tôi vào bệnh viện tâm thần và nhìn tôi dần dần rơi vào cái ch/ết.

Sau đó, anh ta trở thành một người đàn ông giàu có và kết hôn với người yêu thuở niên thiếu của mình.

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

Phó Vân và tôi đã có một cuộc tình thời niên thiếu, chúng tôi luôn dính lấy nhau không thể tách rời kể từ khi còn nhỏ.

Thế mà tại sao ở kiếp trước, khi Tống Tiêu xuất hiện, tôi đột nhiên lại yêu anh ta, như thể đã mất trí.

Sau khi hồi thần lại, tôi nhìn quanh thì nhìn thấy bố mẹ hai bên với biểu cảm khác nhau trước mặt. Mà Phó Vân, người ngồi trên sofa với đôi lông mày nghiêm nghị hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Đột nhiên tôi nhớ tới, ở kiếp trước, hôm nay là ngày tôi đã hoàn toàn chia tay với Phó Vân.

Từ trước đến nay, hai gia đình Mạnh – Phó vẫn luôn là bạn bè thân thiết của nhau, lẽ ra hôm nay là ngày họp mặt của hai bên gia đình.

Nhưng tôi không những đến muộn mà còn dẫn theo Tống Tiêu.

Tôi đã nói là muốn hủy hôn ước với Phó Vân: “Tôi không có tình cảm với anh, hơn nữa hiện tại tôi cũng đã có bạn trai rồi.”

“Em nói những lời này là vì muốn hủy hôn ước với tôi đúng không?”

Phó Vân đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên.

Ánh mắt anh nhìn Tống Tiêu bên cạnh tôi với vẻ khinh thường không hề che giấu.

Tống Tiêu ưỡn thẳng sống lưng, đáp lại: “Anh có gì mà tự hào, không phải chỉ là nền tảng tốt hơn tôi thôi sao?”

Phó Vân nhếch khóe môi, nở một nụ cười mỉa mai: “Anh nên hiểu rõ rằng, nếu không phải Vy Vy đưa anh đến đây thì anh thậm chí còn không có tư cách đứng nói chuyện trước mặt tôi như vậy đâu.”

Những lời nói này đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng mong manh của Tống Tiêu.

Kiếp trước, khi thấy anh ta bị sỉ nhục đến mức đôi mắt đỏ hoe, tôi đã cảm thấy rất đau lòng.

Tôi đã lập tức đứng lên trước mặt anh ta và đáp trả Phó Vân.

Tôi đã nói anh là một kẻ rình rập bệnh hoạn.

“Đừng tưởng là tôi không biết. Chàng trai viết thư tình cho tôi hồi trung học đã bị ô tô đâm gãy chân mà không rõ nguyên nhân, phải không?”

“Phó Vân, nhìn những người như anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

“Ngoài gia thế tốt hơn thì anh cũng chả có gì đáng để so sánh với Tống Tiêu hết.”

Tôi đã nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng Phó Vân không hề đáp trả lại một lời nào.

Anh ngồi đó, im lặng như thể đã biến thành một pho tượng.

Một lúc sau, anh đẩy nhẹ gọng kính, bình tĩnh nói: “Được, tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước.”

….

Tống Tiêu lạnh lùng quay sang nhìn tôi: “Mạnh tiểu thư, em đưa tôi đến đây là để sỉ nhục tôi sao?”

Tôi véo thật mạnh vào lòng bàn tay để kéo tâm trí mình ra khỏi sự hỗn loạn sau khi vừa được trọng sinh.

Nghe được câu này, tôi cười lớn: “Sỉ nhục sao? Phó Vân nói cũng đâu có sai?”

“Một kẻ như anh chỉ là để tôi chơi cho vui thì có đâu có tư cách nói chuyện với anh ấy? Anh đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy, Tống Tiêu.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng khách lập tức im lặng.

Mọi người nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Trên sofa cách đó hai bước, Phó Vân đột nhiên ngẩng đầu lên.

Phía sau tròng kính là một đôi mắt trong suốt như thủy tinh, mang theo vẻ kinh ngạc chưa kịp che giấu.

“Em nói gì cơ?”

Vẻ mặt của Tống Tiêu trở nên cực kỳ xấu hổ.

“Tôi đã nói rồi, anh nghĩ bản thân thực sự giỏi hơn vị hôn phu của tôi à?”

“Anh ấy hay làm lơ tôi mỗi khi nhắc đến chuyện kinh doanh. Tôi đã rất không vui vì điều đó cho nên mới chỉ định dùng anh để chọc giận anh ấy chút thôi.”

Tôi buông tay anh ta ra và bước sang một bên như thể đang trốn tránh một thứ dơ bẩn nào đó.

Sau đó, tôi ra lệnh tiễn khách: “Giờ thì anh rời đi được rồi.”

Tống Tiêu nhìn tôi với vẻ mặt khó tin, lúc bị quản gia mời ra ngoài mới phản ứng lại.

Trước khi rời đi, anh ta gay gắt nói: “Mạnh Vy, tôi không phải là người mà em muốn gọi thì gọi muốn đuổi thì đuổi.”

“Lần sau kể cả em có quỳ xuống xin lỗi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.”

Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy, cười ch/ết tôi rồi.

Nhưng lúc này tôi không có thời gian quan tâm đến Tống Tiêu, tôi chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Phó Vân rồi ngồi xổm xuống.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

Ở kiếp trước, không lâu sau khi chúng tôi hủy hôn, Phó Vân đã nhập viện vào đêm hôm đó.

Hôm đó anh ấy đáng lẽ ra phải bận rộn cả ngày để bàn chuyện công việc ở nước ngoài.
Nhưng vì rất muốn gặp tôi nên anh ấy vẫn vội vàng quay lại.

Vậy mà vừa mới gặp anh, tôi đã mở miệng đòi hủy bỏ hôn ước.

Tôi thật đáng ch/ết.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Vân chợt bừng tỉnh.

Anh cười mỉa mai: “Em muốn dùng tôi để chọc tức tên bạn trai kia?”

Không thể trách Phó Vân vì có suy nghĩ này.
Kiếp trước tôi đã làm rất nhiều điều ngu ngốc khiến Phó Vân tức giận với Tống Tiêu, tôi luôn cố gắng chứng minh rằng anh ta vô cùng quan tâm đến tôi.

Bây giờ tôi chỉ có thể dịu giọng, giả vờ ngu ngốc: “Bạn trai gì chứ? Chỉ có vị hôn phu A Vân của em thôi.”

Anh cúi xuống nhìn tôi.

“Em cảm thấy không được khỏe lắm. Anh có thể đến bệnh viện cùng em không?”

Phó Vân cau mày: “Em không khỏe chỗ nào? Lại đau bụng do đến kỳ sao?”

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến vấn đề đó: “…..Đúng vậy, là đau bụng kinh.”

Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi: “Hôm nay hình như không phải là ngày kinh của em.”

Vì Tống Tiêu mà chúng tôi đã chiến tranh lạnh một thời gian dài.

Không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi.

Lòng tôi chợt cảm thấy chua chát.
“Hmm,.. Vậy chắc là đến sớm rồi.”

Tôi cẩn thận nắm lấy tay áo anh lắc lắc: “Em muốn đến bệnh viện tiêm thuốc giảm đau, anh đi cùng em được không?”

Không biết Phó Vân đang suy nghĩ điều gì, trâm mặc một lát.

Anh bình tĩnh trả lời: “Được.”

Sau khi lên xe, tôi gọi tài xế tới mà không để Phó Vân lái xe.

Anh ấy không phản bác mà chỉ ngồi ở ghế sau cạnh tôi.

Có một khoảng cách giữa hai người.

Tôi thấp giọng hỏi: “A Vân, anh giận em à?”

Anh hơi cong khóe môi.

Anh dường như đang tự cười nhạo chính mình: “Sao tôi dám.”

Chỉ ba chữ thôi, lòng tôi như bị nuốt chửng bởi cảm giác tội lỗi.

Kiếp trước bị nguyên tác khống chế nên bố mẹ không thể thuyết phục được tôi, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi cưới Tống Tiêu.

Anh ta dùng tài sản của gia đình tôi, làm việc chăm chỉ cho công ty của gia đình tôi mà không hề phàn nàn về điều gì.

Bởi vì Phó Vân luôn cạnh tranh với Tống Tiêu để cướp dự án nên tôi luôn coi anh ấy như kẻ thù không đội trời chung của mình.

Trong mười năm ở kiếp trước, tôi cũng đã gặp anh ấy vài lần.

Anh luôn mỉa mai và thậm chí không bao giờ cho Tống Tiêu sắc mặt tốt.

“A Vân”

Tôi khịt mũi, nói: “Đã hai tháng không gặp, anh không nhớ em sao?”

Phó Vân liếc nhìn tôi.

Khoảng không im lặng.

Tôi có chút xấu hổ, đành phải tìm điều gì đó để nói: “Lần này anh về không mang quà cho em.”

“Lần trước tôi có mang nó về nhưng em đã nói rằng đồ của tôi bẩn và vứt đi.”

Sau khi nói xong anh lạnh lùng quay đầu, nhắm mắt lại.

Đây là hành động từ chối giao tiếp với tôi.

Lần trước, khi trở về nước, Phó Vân đã tặng cho tôi một hộp hồng ngọc.

Khi đưa nó cho tôi, anh nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi thì lấy nó mà chơi. Đừng suốt ngày chơi bời với những thứ không sạch sẽ ngoài kia.”

Cả viên hồng ngọc và lời nói của Phó Vân đều đang sỉ nhục lòng tự trọng của Tống Tiêu.

Vì vậy, để làm cho Tống Tiêu vui vẻ, tôi lập tức đập vỡ hộp hồng ngọc đó, rồi đáp trả: “Tôi không cần mấy thứ dơ bẩn của anh.”

Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại trong tuyệt vọng. Trong lòng thầm chửi rủa cốt truyện ban đầu quá ngu ngốc.

Tôi cũng không thể nói rằng mình đã bị tẩy não trong suốt hơn mười năm.

Trên thực tế, tôi chỉ có thể từng chút một rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi và tiến gần tới Phó Vân hơn.

Tôi nghiêng người áp sát vào anh, tựa cằm lên vai anh rồi nhẹ giọng nói: “Phó Vân, thật ra em có chuyện muốn nói với anh…”

Hơi thở ấm áp phả ra, mang theo một luồng khí nhỏ quét qua những sợi tóc rải rác quanh tai anh.

Phó Vân chợt mở mắt, giơ tay tóm lấy gáy tôi rồi nhấc sang một bên.
“Cho dù hôm nay em diễn vở kịch này với Tống Tiêu kia vì lý do gì thì tôi cũng sẽ không nghe. Đừng lãng phí công sức của mình nữa.”

Anh cau mày và dừng lại một chút.

“Ngoài ra, em đang không thoải mái thì đừng nhúc nhích nữa.”

Khi Phó Vân khiển trách tôi, khuôn mặt anh đầy nghiêm nghị và lạnh lùng.

Nhưng bằng con mắt tinh tường của tôi, tôi nhận thấy từ dái tai đến cổ của anh ấy đều đã đỏ bừng.

Tôi cố tình điều chỉnh tư thế ngồi không thoải mái.
“Phó Vân.”

Tôi ngập ngừng gọi anh ấy: “Anh sẽ không…”

“Kiên nhẫn chờ đợi đi.”

Anh hạ mi xuống để che đi dục vọng đang dâng trào trong mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Em không cần lo cho tôi.”

Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, bầu không khí lạnh lùng và căng thẳng giữa tôi và Phó Vân đã dịu đi rất nhiều.

Tôi nghĩ đến việc anh ấy đang đau đớn không chịu nổi vì bệnh dạ dày cho nên vì muốn giúp anh ấy, tôi đã lấy cớ nắm chặt lấy cánh tay anh.

Đột nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng nữ vừa ngọt ngào vừa giận dữ:

“Mạnh Vy!”

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Tô Vãn, thanh mai trúc mã của Tống Tiêu, lao tới trước mặt và nhìn tôi đầy tức giận.

“Cô cố tình làm vậy phải không? Cô cố tình cắt thuốc của dì Tống chỉ để ép Tống Tiêu phải cúi đầu trước cô!”

Cô ta nhìn về phía sau tôi, vành mắt chợt đỏ lên.

“Trước đó, cô đã nói rằng nếu tôi biến mất thì cô sẽ giới thiệu một bác sĩ giỏi để chữa trị cho dì Tống, lời nói này còn hiệu lực không?”

“Vãn Vãn.”

Tống Tiêu từ phía sau tôi bước nhanh về phía trước, kéo Tô Vãn về phía sau để bảo vệ.

Anh ta cau mày rồi hạ thấp hơi thở và nói bằng giọng trầm trầm: “Mạnh Vy, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không còn tức giận về những gì mà em đã làm với tôi ngày hôm nay nữa.”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời em.”

Bây giờ tôi mới kịp phản ứng.

Kiếp trước tôi đã mời chuyên gia chữa bệnh cho mẹ Tống Tiêu thông qua quan hệ với nhà họ Phó.

“Không….”

Tôi thậm chí còn không kịp cất lời thì cánh tay đột nhiên trống rỗng.

Phó Vân buông tay ra khỏi người tôi, cụp mắt xuống, cười giễu cợt.

Đôi mắt anh trong veo và lạnh thấu xương: “Tôi đã tự hỏi tại sao em lại muốn tôi đưa em đến bệnh viện.”

“Mạnh Vy, đây là điều em muốn phải không?”

Tôi đã quá quen với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại mỏng manh như sắp tan vỡ của Phó Vân.

Kiếp trước, lần nào tôi cũng đối đầu với anh ấy vì Tống Tiêu.

Anh ấy sẽ nhìn tôi như thế này.

Lúc đó tôi bị ràng buộc bởi cốt truyện và chỉ biết xoay quanh Tống Tiêu.

Tôi chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo của Phó Vân thực sự rất khó chịu.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

Bây giờ lòng chợt đau nhói, tôi vô thức đáp lại: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Nhưng anh ấy không nhìn tôi nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Tống Tiêu: “Vì muốn sỉ nhục tôi mà anh làm ra trò này à? Anh không thấy xấu hổ khi muốn vợ chưa cưới của tôi chữa bệnh cho mẹ mình sao?”

Tống Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ nhục nhã.

“Phó tiên sinh, anh có cần kiêu ngạo như vậy không.”

Anh ta nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ phải trả giá cho những gì anh đã nói trong ngày hôm nay.”

Phó Vân phớt lờ anh ta và quay đầu rời đi.

Tôi đang định đuổi theo thì bị Tống Tiêu tóm lại:

“…Mạnh Vy.”

Anh ta cụp mắt nhìn tôi, giọng hơi khàn: “Mạnh Vy, đều là lỗi của tôi, em đừng giận nữa.”

Khi những ngón tay lạnh lẽo của anh ta nắm lấy cổ tay, tôi đột nhiên nghĩ đến tất cả những chuyện trong kiếp trước, tôi chỉ cảm thấy như có một con rắn độc lạnh lẽo đang quấn lấy tay mình.

“Đừng chạm vào tôi, thật ghê tởm.”

Bất ngờ bị tôi hắt hủi, Tống Tiêu có chút giật mình.

Rõ ràng là không thể tin được.

Suy cho cùng, trước đây dù tôi có giận đến đâu thì chỉ cần anh chịu nhượng bộ một chút thì tôi cũng sẽ nhượng bộ mà không có giới hạn.

“Mạnh Vy..”

Anh ta còn muốn nói gì đó nhưng tôi đã cắt lời.

“Vì anh luôn cho rằng tôi dùng tiền của mình để làm nhục anh nên trong vòng ba ngày, 600.000 tệ tôi đã bỏ ra để chữa bệnh cho mẹ anh, mong anh sẽ hoàn lại vào thẻ của tôi.”

“Hãy cho tôi thấy năng lực của anh đi.”