Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC (full) Chương 2: GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC

Chương 2: GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC

1:57 chiều – 09/05/2024

7.

Từ hậu trường lễ trao giải đến bãi đậu xe, tôi đã nhận được cuộc gọi từ người quản lý.

“Đạo diễn Trần đã gọi tới đây, nói rằng vai diễn đã quyết định, em không cần đi phỏng vấn nữa.”

Đạo diễn Trần nổi tiếng đã chuẩn bị hai năm cho bộ phim “Thanh Trĩ”.

Nam chính đã được chọn tháng trước, là Tạ Cẩn.

“Tạ Cẩn đã giới thiệu Dương Niệm, đạo diễn nói vẫn muốn thấy lửa tình yêu của cặp đôi thật sự.”

“Đạo diễn cũng nói, dù sao em cũng đã ba bốn năm không đóng phim…”

Tôi mệt mỏi gật đầu, không hề tỏ ra bất ngờ.

Ngay trong thang máy, tôi đã nhận được tin nhắn từ Tạ Cẩn.

Anh ấy nói: 【Nếu em không cần tôi, việc hợp tác cũng không có ý nghĩa.】

Đây là vai diễn đầu tiên tôi tranh đấu sau khi trở lại, chuẩn bị mất một năm rưỡi.

Vai diễn là một kẻ nghiện ngập, gầy rộc, tôi đã cố gắng giảm cân.

Do sức đề kháng kém, tôi thường xuyên bị phản ứng dị ứng nôn mửa.

Chỉ riêng việc nổi mẩn toàn thân đã vào cấp cứu nhiều lần.

Vai diễn là người của thành phố W, tôi đã sống ở thành phố W hơn nửa năm.

Từ người không thể ăn chút cay nào, bây giờ ăn mì ớt mặt cũng không đổi sắc, tất cả chỉ để phù hợp với vai diễn.

Tạ Cẩn biết, Đạo diễn Chân là người mà tôi muốn hợp tác từ khi còn là sinh viên, biết vai diễn này có ý nghĩa như thế nào với tôi.

Bây giờ, chỉ một câu “không có ý nghĩa”, đã khiến tôi thất bại trong gang tấc.

Đầu dây điện thoại yên lặng một lát, người quản lý an ủi tôi:

“Đừng nghĩ nhiều, anh đã gặp anh trai em, bây giờ đang đến đón em, là chiếc xe mới màu đen.”

Nói đến anh trai, tôi mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Cha mẹ mất sớm, tôi và anh trai dựa vào nhau để sống.

Anh ấy bỏ học đi làm để tôi có thể học diễn xuất, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, anh mới tự học lên đại học.

Nhưng do một sự cố không may, anh ấy được chẩn đoán mắc bệnh tim.

May mắn là phẫu thuật thành công, hôm nay là ngày anh ấy xuất viện.

Khi đến bãi đậu xe, tôi hạ mũ lưỡi trai, chạy về phía chiếc xe đưa đón màu đen.

Người ngồi trong xe đang dùng mũ che mặt nghỉ ngơi, mặc chiếc áo khoác mà tôi cảm thấy quen thuộc.

Đó là chiếc áo mà tháng trước, trong buổi quảng bá tôi đã mặc, tôi nhớ mình đã bỏ quên trên xe.

Khi nhìn thấy anh, những cảm xúc tự ti trong lòng bỗng trào dâng.

Tôi ôm lấy anh, “Anh trai, em nhớ anh quá.”

Người trong vòng tay tôi cứng đờ một chốc, tỉnh dậy.

Tôi lại làm nũng trên ngực anh,

“Anh ơi, em mệt quá.”

Nhưng lạ thay, anh trai không hề phản ứng.

Tôi hít hà mùi hương cam đắng lạ lẫm mà lại quen thuộc, và cuối cùng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đúng lúc định ngẩng đầu lên nói chuyện, từ phía trên truyền đến một giọng nói trong trẻo lại xa lạ:

“Gọi ai là anh trai đấy?”

Tôi ngẩng đầu sau khi một lúc ngừng suy nghĩ, đột ngột thẳng lưng dậy.

Người đó đã để mũ che mặt trượt ra, để lộ ra nét mặt tinh tế, đường nét hoàn hảo.

Một ngôi sao điện ảnh hàng đầu mà cả một bức ảnh lưng cũng có thể lên hot search, Khương Yển.

Tôi đã lên sai xe.

Không chỉ lên sai xe, mà còn lẻn vào chiếm tiện nghi của Khương Yển.

“Khương… Khương lão sư, tôi… tôi xin lỗi…”

Nghĩ đến hành động của mình, trong khoảng thời gian ngắn, tay chân tôi bây giờ hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tôi xấu hổ đến muốn tìm một cái hang để chui vào.

“Nhận lầm người?”

Khương Yển không tức giận, vẫn nhẹ nhàng và lịch sự.

“Quần áo của cô…”

Dù nói ra một nửa, tôi cảm thấy chột dạ, lại cảm thấy mình thật buồn cười, nên giữ im lặng.

“Ồ…”

Anh cúi đầu xuống nhìn quần áo của mình,

“Có vẻ ánh mắt của tôi cũng không tồi.”

Có lẽ là ảo giác, Khương Yển dường như cười nhẹ một tiếng.

Tôi càng cảm thấy tức giận và xấu hổ hơn,

“Xin lỗi, tôi sẽ xuống xe ngay.”

Khi tay tôi chạm vào cánh cửa xe, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu thét của một nhóm nữ sinh.

Lúc này tôi hoang mang, một cái áo lớn được đặt lên đầu tôi, cả người tôi bị bao phủ bởi hương cam đắng của Khương Yển.

“Anh Khương, có nhiều fan đã vây tới rồi, chúng ta đi chứ?”

Tiếng của tài xế phía trước vang lên hỏi thăm.

Tôi không ý thức được mà vùi mình vào trong chiếc áo lớn, cúi xuống.

Lên sai xe còn chưa đủ, nếu gây ra tin đồn, tội lỗi của tôi sẽ lớn hơn nhiều.

May mắn là Khương Yển không do dự,

“Lái xe đi.”

Không khí xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh, cho đến khi có người vỗ nhẹ vai tôi, tôi mới từ trong chiếc áo lớn chui ra.

Bất ngờ đối diện với ánh mắt của anh.

Diễn xuất ánh mắt tài tình của Khương Yển rất nổi tiếng, và tôi đã xem đi xem lại bộ phim của anh nhiều lần.

Lúc này mới phát hiện ra, ở góc mắt của anh có một nốt ruồi nho nhỏ, không rõ ràng.

Trong thời gian ngắn tôi cảm thấy sững sờ.

“Trên mặt tôi có vấn đề sao?”

Anh chạm vào khuôn mặt của mình.

Tôi lảng tránh ánh mắt của anh, hốt hoảng nói:

“Xin lỗi.”

Khương Yển nhẹ nhàng cười, không để ý đến,

“Không cần phải xin lỗi.”

“Báo cho anh Dương địa chỉ, chở cô đi.”

Nói xong, anh lại tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Anh dường như rất mệt mỏi, hơi thở của anh nhanh chóng trở nên đều đặn.

Tôi mở miệng, nhưng lời “Không cần” lại bị nuốt trở lại, tôi chỉ đưa địa chỉ cho tài xế Dương.

9.

Khung cảnh trong xe rất yên tĩnh, tôi lấy điện thoại ra để nhắn tin cho anh trai.

Đang chờ trả lời, thì Weibo hiện lên một chủ đề mới.

Là thông báo chính thức của bộ phim《Thanh Trĩ》, tốc độ cập nhật rất nhanh.

Rất nhanh sau đó, một số người biết chuyện đã xuất hiện trong phần bình luận, nói về tôi.

【Hứa Hoài Thanh cũng đang cố gắng cho vai diễn này, có vẻ như đã thất bại.】

【Hứa Hoài Thanh thì thôi đi, gầy như một bóng ma, không thể xem được.】

【Hứa Hoài Thanh thật sự không ra gì, bao nhiêu năm rồi không đóng phim.】

【Năm đầu tiên ra mắt đã giành được giải mới xuất sắc nhất và nữ phụ xuất sắc nhất, lúc đó còn tưởng đã theo được một kho báu, hóa ra là rác rưởi.】

Tôi nhìn chằm chằm vào những bình luận đó, mắt cay cay.

Có một thời, tôi cũng đã được kỳ vọng.

Tôi chớp mắt thật nhanh, nhưng tầm nhìn càng lúc càng mờ đi.

Đột nhiên, một miếng vải mềm nhẹ nhàng phủ lên mắt tôi.

Cánh tay vươn ra, hương cam đắng không ngừng xâm nhập vào khoang mũi.

Khương Yển không còn động vào nữa, mà lịch sự đưa cho tôi chiếc khăn tay, rồi tiện tay nhận lấy điện thoại của tôi.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóa màn hình điện thoại.

“Đừng nhìn điện thoại khi ngồi xe, cẩn thận say xe.”

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, nói đùa,

“Nếu nôn lên xe thì phạt 200 đấy.”

Anh không hỏi gì cả, giọng điệu cũng không hề trách móc.

Từ khi tôi lên nhầm xe, anh luôn tỏ ra rất dịu dàng và lịch thiệp.

Còn bằng một cách rất tinh tế, bảo vệ sự tự trọng mong manh của tôi.

Khi xe dừng lại dưới nhà tôi.

Vừa xuống xe, Khương Yển đã gọi tôi lại.

“Hứa Hoài Thanh.”

Tôi giật mình, quay đầu lại.

Chính trong khoảnh khắc đó, tôi mới nhớ ra, từ đầu đến cuối, có vẻ như tôi đã quên tự giới thiệu mình.

Chưa kịp suy nghĩ làm sao anh biết tôi, Khương Yển lại hỏi: “Muốn đóng《Thanh Trĩ》 không?”

Lần này tôi không ngẩn người nữa, chân thành lắc đầu.

Không phải của mình, giữ cũng không giữ được.

Vì vậy, cũng không có gì đáng lưu luyến.

“Ừm.” Khương Yển mỉm cười, nốt ruồi trên khóe mắt khi được mí mắt che kín trở nên mơ hồ.

Anh nói: “Cô xứng đáng với điều tốt đẹp hơn.”

10.

Khi tôi gặp lại Tạ Cẩn, là trong một chương trình sau một tuần.

Không ngờ sẽ gặp họ, tôi lo lắng mình sẽ thất thố.

Nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá thấp bản thân.

Hóa ra, từ bỏ một người, có thể chỉ cần một khoảnh khắc.

Nhìn thấy sự tương tác giữa Tạ Cẩn và Dương Niệm, tôi thậm chí có thể vỗ tay mà không thay đổi sắc mặt.

Ngược lại, là Tạ Cẩn , liên tục mắc lỗi.

Trong phần trò chơi, tôi và Dương Niệm cùng nhảy xuống từ bục cao, anh ta lại lao về phía tôi ngay lập tức.

Tạo nên một tình huống khá ngượng ngùng, đành phải quay lại nhiều lần.

Cuối cùng Dương Niệm rời đi trong nước mắt, Tạ Cẩn cũng không đuổi theo, mà chặn tôi lại ở hành lang.

“Em từng nói không thích tham gia show truyền hình.”

Tôi từng nói với anh ấy, chỉ muốn tập trung diễn xuất, không thích tham gia quá nhiều chương trình truyền hình.

Huống hồ là vai trò làm trò cười cho người khác.

Nhưng vai diễn bị người ta chiếm mất, để có thêm cơ hội xuất hiện trước công chúng, tôi mới để Trình Khiết nhận chương trình này cho mình.

Tôi không muốn để ý đến, định đi qua bên cạnh anh ta, nhưng bị một bàn tay kéo mạnh lấy cổ tay.

“Thanh Thanh, em nhượng bộ một chút, chuyện vai diễn—”

“Không cần đâu, vai diễn của mình tôi sẽ tự mình tranh thủ.

Ngữ khí lạnh lùnglại xa cách, Tạ Cẩn phảng phất đau nhói .

Anh ta chăm chú nắm chặt cánh tay tôi, ngữ khí chua chát:

“Em định từ bỏ cơ hội này chỉ vì tức giận với anh sao?”

“Tại sao anh vẫn nghĩ em đang tức giận?”

Tôi thật sự không hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục tiêu hao tâm tình, chỉ nhẹ nhàng cắt ngang lời anh.

“Tại sao anh lại chắc chắn rằng em sẽ không rời bỏ anh?”

Trong ánh mắt của Tạ Cẩn, xuất hiện một thoáng mê man.

Anh mở miệng, nhưng không nói được gì.

Tôi mặt không biểu cảm, giật tay mình về,

“Tạ Cẩn, người cần đi xem bác sĩ là anh.”

Tôi quay người bước đi, Tạ Cẩn vẫn muốn đuổi theo.

Tôi mở nắp chiếc cốc giữ nhiệt trên tay, đổ nước ra để ngăn cản anh ta và nói một cách nặng nề:

“Tôi đã nói là kết thúc hoàn toàn, đừng tự làm mất mặt mình nữa.”

11.

Chương trình được phát sóng rất nhanh.

Để tạo điểm nhấn, nhóm sản xuất không cắt bỏ cảnh Tạ Cẩn bỏ lại Dương Niệm mà chạy tới đón tôi.

Theo yêu cầu, tôi đã đăng lại video đó trên Weibo.

Điều này thu hút một loạt chỉ trích dữ dội từ cộng đồng fan của Tạ Cẩn và Dương Niệm.

Bất ngờ, Tạ Cẩn đã đăng một bài viết trên Weibo với ngôn từ nghiêm túc, bày tỏ không chào đón những fan hâm mộ có hành vi tấn công và lăng mạ người khác.

Đây là lần đầu tiên anh công khai bảo vệ tôi.

Weibo trở nên ồn ào, nhưng tôi không phản hồi mà bắt đầu dọn dẹp tin nhắn riêng tư của mình.

Tôi có chút ám ảnh về việc này, mỗi khi mở Weibo, tôi lại muốn loại bỏ hết tất cả các thông báo.

Sau một thời gian không xử lý, tôi mất vài giờ để dọn dẹp.

Khi chuẩn bị thoát khỏi Weibo, một thông báo mới xuất hiện trong tin nhắn riêng của tôi.

Khi tôi nhìn thấy tên, trái tim tôi bất giác thắt lại.

Lần này không phải là tin nhắn từ anti-fan, mà là từ ai đó tôi đã theo dõi: Hứa Viên Viên v.

Nội dung rất đơn giản, nhưng giống như một làn gió xuân, hoàn toàn thắp sáng ngọn lửa trong trái tim tôi.

12.

【Xin chào, tôi là Hứa Viên Viên, bạn có thể tham gia vào bộ phim của tôi không?】

Hứa Viên Viên không phải là một đạo diễn nổi tiếng nhưng lại là một đạo diễn với phong cách độc đáo.

Tất cả các bộ phim của anh ấy đều do chính anh tự viết kịch bản và đạo diễn, đã giành được nhiều giải thưởng ở nước ngoài.

Tuy nhiên, kể từ khi trở về nước hai năm trước, anh ấy chưa từng ra mắt tác phẩm mới nào.

Bản thân anh và tác phẩm của mình đều rất có phong cách.

Sau khi thêm thông tin liên lạc, Hứa Viên Viên lời ít mà ý nhiều đã gửi cho tôi bản kịch bản.

Tôi không nhịn được mà hỏi anh ấy tại sao lại chọn tôi.

Câu trả lời của Hứa Viên Viên rất trực tiếp và cũng rất bất ngờ.

【Nam chính giới thiệu cô, tôi đã xem các tác phẩm của bạn và cảm thấy cô thực sự phù hợp】

Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó hỏi lại:

【Xin hỏi nam chính là ai?】

Đối phương không nói nhiều, chỉ gửi cho tôi một tấm danh thiếp, biệt danh chỉ là hai chữ cái đơn giản.

【JY】

【Khương Yển, bạn biết anh ấy không?】

【Không biết cũng không sao, gặp trực tiếp sẽ biết.】

Làm sao tôi có thể không biết được…

Não tôi như bị đóng băng, mất một lúc lâu mới quay đầu lại được.

Đến tận lúc đi ngủ, tôi vẫn nhìn vào danh thiếp của Khương Yển mà trầm tư.

Chẳng qua Trình Khiết có nói, Khương Yển chẳng bao giờ thêm đối tác làm việc vào WeChat cá nhân.

Sau khi do dự mãi, tôi gửi lời mời kết bạn mà không hi vọng nhiều.

Chỉ trong một giây, WeChat hiện lên hộp thoại mới.