19.
Cho đến khi trời sáng, tôi mới trở về tới nhà.
Bà đang đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy tôi, bà từng bước đi khó khăn vội bước tới.
“Cháu đi đâu, lâu như vậy không trở về, còn tưởng đã xảy ra chuyên gì rồi”
Tôi kéo khóe miệng:
“Bà à, bà biết, cháu họ Cố. Tai nạn năm xưa, là cha cháu…”
Thần sắc bà cứng lại, đáy mắt tức thì hiện ra sự thống khổ.
Cuối cùng chỉ nhìn tôi bất đắc dĩ cười cười:
“Bà biết rõ, nhìn biểu tình của cháu không đúng ta liền đoán được. Cái kia, đều là chuyện của người lớn, với những đứa bé như con không có can hệ, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Còn có, bà à, cháu là bị Nghiêm Vũ gi.ế.t c.h.ế.t”
Bà thân hình cứng đờ, nhìn tôi một lúc lâu, lẩm bẩm tự nói:
“Trước kia, nhà chúng ta nghèo, tiểu Vũ trước kia rất hiểu chuyện, luôn nghe lời mẹ, dơ bẩn cỡ nào vất vả gì cũng nhận làm, sợ mẹ phải vất vả thêm. Từ khi mẹ mất, tiểu Vũ thay đổi, không thích nói chuyện, không động đậy, chỉ ngồi một chỗ cả ngày.”
“Bà đã khuyên nhiều năm, không ngờ nó không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, đến đầu thai cũng không thể, đây là số mệnh a”
Tôi lẳng lặng nghe bà lầm bầm, không quấy rầy.
Bà như nhớ ra điều gì, cẩn thận nhìn tôi:
“Vậy con…”
“Đối với cháu, tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, bà, bà vẫn muốn ở với lại đây chứ?”
“Được, chúng ta đều c.h.ết rồi, chỉ chờ uống canh Mạnh Bà thôi, quên hết, quên hết đi…”
Bà nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm đi về phía trước, rồi bất chợt dừng lại:
“Con gái, vậy Nghiêm Vũ, nó còn sống hay không?”
Tôi dừng lại một chút.
“Sống, sống rất tốt”
“Vậy thì tốt, có thể sống tốt đẹp qua kiếp này cũng rất tốt”
20.
Tôi lại xuất hiện tại Diêm Vương điện.
Không thấy Hắc Vô Thường, tôi đứng đợi ngoài cổng.
Đợi liền hai ngày, cuối cùng cũng gặp được ông ấy.
“Sao lại đến nữa rồi, đã cho cô mấy tờ bùa, mau đi đi”
Hắc Vô Thường không kiên nhẫn vẫy tay, bước chân không dừng lại.
Tôi vội vàng lải nhải đi theo sau lưng ông ấy, bước vào điện Diêm Vương.
“Tôi thề, đây thực sự là lần cuối, để tôi lên nhìn một cái thôi”
Hắc Vô Thường liếc tôi một cái: “Lên đó làm gì nữa, lên đó cũng vô ích, không thấy được đâu.”
Tôi sững sờ:
“Ông nói… “
“Chưa hiểu sao? Chết rồi, tự tử rồi.”
Cảm giác đè nén gần như khiến tôi ngạt thở trong phút chốc.
Cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy,
Tôi mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
Cảm giác như bị người ta ném xuống biển sâu, vô số tuyệt vọng dày vò tôi khắp mọi nơi, muốn mở miệng cầu cứu nhưng lại bị nhiều tuyệt vọng hơn nữa nhấn chìm.
“Ôi, đừng khóc nữa.” Hắc Vô Thường có vẻ bối rối, “Thế là khóc à?”
“Đừng trêu cô ấy.”
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
Chưa kịp quay đầu, tôi đã được ôm vào lòng.
Vòng tay sau lưng tôi, cũng lạnh lẽo.
“Đừng khóc, anh ở đây.” Anh ôm chặt lấy eo tôi từ phía sau, đầu cúi xuống chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng cọ xát.
“Sở Phóng ?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh.
“Ừ.”
Sở Phóng nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho tôi.
“Sao anh có thể… “
“Nể mặt cô, tôi đã để anh ta xuống đây làm việc chuộc tội, hai người có thể đi ra ngoài tình tứ không, tôi độc thân đã vài ngàn năm rồi, còn phải chịu đựng cái này, thật phiền”
Hắc Vô Thường gương mặt uống éo thành một đoàn.
Sở Phóng lạnh lùng liếc ông ta một cái, không đáp lại.
Tôi ho khan hai tiếng, vừa định mở miệng xin lỗi.
“Được được, tôi đi đây.” Ngược lại, Hắc Vô Thường trước khi thở dài, bóng dáng oán trách nhanh chóng biến mất.
“Sao ông ấy lại tốt với anh thế?”
“Đừng quan tâm ông ta” Chu Phóng nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, “Hôm đó, câu của em vẫn chưa nói xong.”
“A? Câu gì?” Tôi đỏ mặt giả vờ ngốc nghếch.
Khuôn mặt Sở Phóng từ từ to lên trước mắt, cảm giác ấm áp chạm vào môi.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra: “Nhớ ra chưa?”
Tôi lảng tránh ánh mắt: “Chưa”
“Vậy thử lại xem.”
“Đừng mà, đây là Điện Diêm Vương, ưm… “
Lần này còn lâu hơn.
“Nhớ ra chưa?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.”
“Vậy lại nói một lần nữa.”
“Em cũng thích anh.”
Ánh mắt Sở Phóng sâu hơn, anh ấn đầu tôi vào lòng mình, thì thầm: “Biết anh đợi câu này bao lâu không?”
Tôi nâng mày nhìn anh: “Cũng chỉ hơn hai mươi năm thôi mà.”
“Không chỉ vậy.”
“Anh tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, ưm… “
Hừm? Sao lại hôn mãi không thôi.
21
Bên ngoài Điện Diêm Vương.
Một bóng hình màu trắng đang vội vã chạy vào.
“Này, đừng vào.” Hắc Vô Thường đứng trước mặt chặn lại.
“Mau tránh ra, ai dám trong Điện Diêm Vương mèo mả gà đồng, khiến cho tôi, Bạch Vô Thường, mất mặt, nhường đường cho tiểu gia đây!”
“Ồ, vậy thì cứ vào đi.” Hắc Vô Thường dịch sang một bên, bóng dáng màu trắng lập tức bay ra, “Nếu sau này Điện chủ hỏi, cứ bảo là cậu cưỡng chế vào, tôi không đánh lại được.”
Bóng dáng đã lao ra kia lại quay ngược trở lại:
“Đó là Điện chủ sao? Anh ấy đã xử lý xong Tiên nữ Minh Nguyệt rồi? Ưa, hai người họ đã hôn nhau rồi sao?”
“Cũng coi như vậy, nhưng Tiên nữ Minh Nguyệt vẫn chưa trở về vị trí của mình, ai biết sau này có xử lý xong được không.” Hắc Vô Thường nhún vai.
“Cũng tốt rồi, trước kia Tiên nữ Minh Nguyệt không thèm nhìn Điện chủ ta một cái, đây là lần thứ mấy chịu tình kiếp rồi?”
“Đã chịu đựng chín trăm kiếp nỗi khổ yêu đương mà không được, cũng coi như làm cho Điện chủ ta viên mãn một lần.”
“Anh ta thì viên mãn rồi, chúng ta không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi cảnh độc thân.”
Bạch Vô Thường nhướng mày: “Nếu không thì cậu cứ xem xét tôi thử đi?”
“Biến.” Hắc Vô Thường đá một cước qua.
22.
Mười mấy năm sau, tại Điện Diêm Vương.
Một người đan ông mặc đồ đen đang cầm cuốn sổ sinh tử, viết vẽ trên đó.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, đường nét sắc sảo, duy nhất đôi mắt như những ngôi sao nghiền nát được khảm nạm vào một cách đây mê lực như một bức tranh sống động.
Hai người mặc áo đen và trắng đứng bên cạnh anh.
Hắc Vô Thường lén nhìn anh ấy, cay đắng nói :”Họ chỉ mới ở bên nhau hai năm, theo lịch tiên không quá hai ngày, làm gì mà vui như vậy chứ?”
Người đàn ông nhếch mép :”Ghen tức sao? Có Bạch Vô Thường kia, tôi đã cho cậu rồi”
Trước khi hai người kịp phản đối, người đàn ông đặt xuống cuốn sổ sinh tử :”Đã đến lúc chưa?”
Hắc Vô Thường bấm ngón tay tính toán :”Đã tới, chuẩn bị tái sinh rồi, sợ là không kịp”
Thân ảnh người đàn ông biến mất trong cung điện.
Hắc Bạch vô thường ăn ý mà liếc nhìn nhau đồng tình.
“Tiên nữ Minh Nguyệt và Đế Quân đều phải vượt qua tình kiếp, còn ngươi đi theo, chỉ có thể trơ mắt hai nhìn hai người yêu nhau và sát hại nhau, yêu nhưng lại không có được, điều này có ý nghĩa sao?”
“Ngươi không hiểu sao? Đế Quân đã nói rồi, Có được sự yêu thích của tiên nữ Minh Nguyệt một chốc đã là đáng giá ngàn vạn lần rồi”
(HẾT)
Ngoại truyện,
Tôi không bao giờ tin, Nguyệt Nguyệt lại chế.t một cách bất ngờ như vậy.
Từ khi họ bắt đầu hẹn hò, tôi đã nghi ngờ Nghiêm Vũ có mục đích không tốt.
Bởi vì anh ta quá hoàn hảo.
Mọi khía cạnh, gần như không có lỗ hổng.
Vì ý riêng, tôi không hề cảnh báo Nguyệt Nguyệt.
Tôi nghĩ rằng nếu Nguyệt Nguyệt kết hôn, Sở Phóng sẽ không còn hy vọng nữa.
Nhưng Sở Phóng vẫn chưa từ bỏ.
Nguyệt Nguyệt trốn tránh anh, anh ta thường xuyên đến tìm tôi, hỏi về mọi thứ liên quan đến cô ấy.
Tôi cố ý tôi kể cho họ biết về mối quan hệ ngọt ngào của họ.
Mỗi lời tôi nói, ánh mắt của Sở Phóng nhạt đi một chút.
Nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn luôn ở đó.
Tôi không nghĩ rằng, tôi sẽ nhận được tin tức về cái ch.ết của Nguyệt Nguyệt.
Tôi suy sụp, tất cả là lỗi của tôi,
Lỗi vì tôi không cảnh báo cô ấy.
Tôi sẽ không bỏ qua cho Nghiêm Vũ.
Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.
Nhưng thủ đoạn của anh ta, như cái vẻ bề ngoài của anh ấy, rất hoàn hảo, rất kín kẽ, không thể tìm ra lỗ hổng.
Khi tôi vất vả tìm kiếm bằng chứng, anh ấy lại tự mình đến tìm.
Trong ngày tang lễ, Sở Phóng không đến.
Tôi mặc một bộ váy đen, nhìn chăm chú về phía trước, không thể rơi nước mắt.
Như chúng tôi thường đùa với nhau trước đây, tôi đã đốt cho cô ấy rất nhiều anh đẹp trai, còn có rất nhiều vật cổ quái.
Lúc trước chúng tôi từng cãi nhau về điều đó.
Không bao giờ tưởng tượng được, ngày ấy cũng tới.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện bên cạnh tôi, kéo tôi vào một góc không có ai.
Sự lịch lãm, lịch sự trên khuôn mặt của Nghiêm Vũ đã không còn nữa, thay vào đó là một chút lỗ mãng cùng nguy hiểm.
Anh ấy giữ tôi ở góc tường, nhìn xuống tôi từ trên cao:
“Nguyệt Nguyệt đã cướp Sở Phóng của cô, cô có muốn cũng cướp anh ấy không?”
Đôi mắt tôi lay động.
Càng thêm chắc chắn, Nguyệt Nguyệt là bị mưu s.át.
Bức tường ngăn cách ở bên kia, là linh đường của Nguyệt Nguyệt, tiếng khóc vang lên từng hồi vọng lại.
Nhưng Nghiêm Vũ dường như không để ý, như thể anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không từ chối, anh ta cười và tiến gần hơn.
Tôi không thể giấu đi suy nghĩ của mình, chắc hẳn những cảm xúc thoáng qua mà tôi thường nghĩ đã được anh ta nhận ra từ lâu.
Anh ta chắc hẳn nghĩ rằng tôi ghét Nguyệt Nguyệt đến tận xương tủy.
Như anh ta mong đợi, tôi không từ chối nụ hôn đó.
Dường như là để kích thích tôi, dù có người qua lại gần bị phát hiện, anh ta vẫn không buông tôi ra.
Khi anh ta hài lòng rời đi, tôi nhìn Sở Phóng từ xa,
Anh ấy biểu tình tràn đầy sự chán ghét.
Sau đó, dưới sự tiếp cận cố ý của tôi, Nghiêm Vũ bắt đầu tìm đến tôi nhiều hơn.
Trong thời gian đó, tôi thậm chí nằm mơ cũng muốn g.iế.t c.h.ế.t anh ta.
Tôi không ngờ mình sẽ mơ thấy Nguyệt Nguyệt.
Tôi sợ cô ấy thấy Nghiêm Vũ và sẽ buồn, tôi chỉ muốn anh ta nhanh chóng biến mất khỏi giấc mơ của mình.
Lại ma xui quỷ khiến giống như, tôi hy vọng cô ấy đi xem Sở Phóng.
Tình trạng của Sở Phóng ngày đó rất tệ, Anh ấy chắc chắn rất nhớ Nguyệt Nguyệt.
Tôi biết, Nguyệt Nguyệt cũng từng thích Sở Phóng.
Chỉ vì tôi mà họ không thể đến với nhau.
Sau đó, Nghiêm Vũ mời tôi đến ở chung nhà anh ấy.
Chính xác hơn, đó là nhà của Nguyệt Nguyệt.
Tôi đã mong chờ điều đó.
Càng gần anh ta, tôi càng dễ tìm ra bằng chứng.
Anh ấy giám sát tôi quá chặt chẽ, tôi hoàn toàn không có cơ hội để tìm bằng chứng của Nguyệt Nguyệt.
Trong mắt tôi, Nghiêm Vũ dường như không quan tâm đến việc che giấu bản thân.
Ở bên ngoài, anh ấy lịch sự và dễ chịu, nhưng ở trước mặt tôi lại tỏ ra một cảm giác u ám.
Ngay đêm đầu tiên, anh Nghiêm Vũ đã lộ ra sở thích tàn nhẫn của mình.
Tôi bị anh ta tra tấn đến đầy mình bầm tím.
Anh ấy nhìn vào những vết thương trên cơ thể tôi, cười và hỏi: “Thích không?”
Tôi kìm nén cảm giác nôn mửa, ngoan ngoãn kẹp chặt cổ anh ấy: “Thích.”
Sau đó, anh ấy trở nên càng khó kiểm soát hơn.
Tôi đã nghĩ đến việc chuốc say anh ta, nhưng mỗi lần say rượu, anh ta không nói một từ, chỉ là trở nên càng tàn nhẫn hơn.
Thậm chí sau đó, tôi đã bắt đầu sợ anh ta.
Mỗi khi ánh mắt u ám và lạnh lùng của anh ấy nhìn về phía tôi, tôi không thể kiểm soát được việc run rẩy.
Và anh ta dường như thích thú khi nhìn thấy cảm giác sợ hãi trong tôi.
Vì không tìm thấy cơ hội, tôi liên lạc với Sở Phóng, yêu cầu anh giúp tôi đốt một ít tiền giấy cho Nguyệt Nguyệt.
Sở Phóng im lặng một lúc:
“Em biết Nguyệt Nguyệt bị mưu sát, phải không?”
“Ừ.”
Như thể mọi oan trái suốt thời gian qua đều được giải tỏa trong khoảnh khắc đó, tôi không kiềm chế được mình, bắt đầu khóc nấc lên.
“Đừng khóc, hai ngày sau em hãy làm cho anh ta uống say, anh sẽ lo mọi chuyện còn lại.”
“Được.”
Một bóng tối bao trùm, tôi hoảng sợ và vội vàng treo máy.
“Thiên Thiên, đang nói chuyện với ai vậy?” Nghiêm Vũ nắm chặt cằm của tôi, ép tôi nhìn vào mắt anh ấy.
“Đồng nghiệp.”
Bàn tay của anh ấy nắm chặt cằm của tôi dần dần càng lại, như muốn nghiền nát tôi.
Đêm đó, anh ấy không nói một từ,
Chỉ để tôi khóc suốt cả đêm.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi mua thuốc ngủ.
Tôi sẽ không để Sở Phóng mạo hiểm, nếu có ai cần phải chuộc tội, đó chắc chắn là tôi.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng, trong một đêm, mình sẽ mất hết tất cả mọi thứ.
Sở Phóng t.ự t.ử.
Và bằng chứng về sự tham nhũng của bố tôi, đã gây ra một cơn sóng to gió lớn.
Về vụ án của mẹ Nghiêm Vũ nhiều năm trước, cũng đã bắt đầu được phơi bày.
Nghiêm Vũ thực sự đã nhận được một khoản bồi thường lớn vào thời điểm đó, nhưng sau khi bà nội của anh ta qua đời, tiền đó đã bị một đám thân thích chia nhau.
Tôi không biết anh ta đã làm thế nào để tự mình vượt qua, thậm chí hoàn thành việc học đại học.
Có lẽ cái chết đối với anh ấy cũng là một sự giải thoát.
Tôi và mẹ tôi đã chuyển đến một thị trấn nhỏ,
Bắt đầu cuộc sống mới.