Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ngàn lần vì em (full) Chương 3: Ngàn lần vì em

Chương 3: Ngàn lần vì em

10:43 chiều – 08/05/2024

8.

Hết thảy cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Trách không được, trong giấc mộng của Thiên Thiên lại có hình ảnh của Nghiêm Vũ.

Trách không được, sau khi tôi báo mộng, Thiên Thiên cô ấy lại không đốt tiền cho tôi.

Thật đúng là không lạ khi Sở Phóng, lại tỏ ra biểu tình khó hiểu, mà khuyên tôi không nên đi tìm Thiên Thiên nữa.

Nguyên lai, Sở Phóng anh ấy đã biết chuyện này từ trước.

Giữa chúng tôi, có một mối quan hệ tình cảm phức tạp.

Thiên Thiên thích Sở Phóng, nhưng Sở Phóng lại thích tôi.

Tôi cũng từng có cảm tình với Sở Phóng.

Nhưng chẳng qua là, giữa Thiên Thiên và anh ấy, tôi đã chọn Thiên Thiên.

Tôi đã từ chối một cách dứt khoát lời tỏ tình của Sở Phóng, chuyển đi tới học Đại học ở một nơi ngoại tỉnh, cố hết khả năng để tránh xa Sở Phóng.

Nhưng anh ấy lại không hề động tâm với Thiên Thiên.

Cô ấy có lẽ đổ lỗi cho tôi tất cả mọi thứ, đem tôi hận tới tận xương tủy.

Nếu không có tôi, có lẽ Sở Phóng đã thuộc vè cô ấy.

Tôi thực không biết, liệu rằng cái c.h.ế.t của mình, liệu có hay không liên quan tới cô ấy.

Tôi không phải là một người bi quan.

Cha mẹ ngoài ý muốn mất đi không làm tôi suy sụp.

Sự phản bội của Nghiêm Vũ cũng không làm tôi suy sụp.

Nhưng sự phản bội của Thiên Thiên, lại khiến tôi nghẹt thở.

Chúng tôi đã biết nhau từ khi còn nhỏ và chưa bao giờ xa rời nhau, cùng chứng kiến từng giai đoạn cuộc đời, trong ký ức của tôi, mỗi sự kiện đều có Thiên Thiên bên cạnh.

Tôi đã nghĩ qua tất cả mọi khả năng, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được người muốn g.i.ế.t tôi lại là bạn thân của tôi, Thẩm Thiên Thiên.

Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, lẳng lặng nằm trên giường.

Dù cho bóng tối đang dần ập xuống, nuốt chửng lấy bóng dáng tôi trong căn phòng này.

9.

Ở Địa Phủ, ngày đêm không phân tỏ, mà tất cả chỉ là một màn mờ ảo, tối tăm.

Tôi không biết mình đã trốn trong căn phòng này bao lâu.

“Két…” Một tiếng, cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, bà bà bước từng bước chậm chạp, nhẹ nhàng gọi tôi :”Con gái ơi? “

Tôi liếm bờ môi khô khốc :”Bà bà.”

“Ăn một chút gì đi ”. Bà kín đáo đưa tôi một chén cháo, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Người cũng đã c.h.ế.t, chuyện cũ trước kia cũng phải xóa bỏ, duyên phận tới nơi đây cũng phải kết thúc. Mặc kệ là khi còn sống đã có chuyện gì xảy ra, tới đây cũng không cùng con có can hệ, con bình tĩnh chút”.

Tôi ngây ngốc nhìn chén cháo đậu đỏ trong tay.

Đúng vậy.

“Duyên hợp thì sinh, duyên tan thì diệt”

Dẫu sao thì, không bao lâu nữa, tất cả những ký ức khổ đau đó cũng sẽ tan biến.

Toi không cần phải canh cánh thêm nữa.

10.

Bà bà tỉ mỉ chăm sóc tôi vài ngày.

Tôi liền đã lấy lại tinh thần, trạng thái chậm rãi tốt dần lên.

Vì để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung, tôi tới Trạm dịch làm vài việc vặt. Không nghĩ tới, bức thư đầu tiên tôi phải xử lý lại là của chính mình.

“Nguyệt Nguyệt, anh muốn gặp em một lần – Sở Phóng”

Vậy mà còn rất thông minh, đưa tin cho tôi bằng cách đốt thư.

Ban đầu vốn muốn không có nhiều rắc rối, nhưng chẳng qua là hiện tại, ăn uống hay mặc ở đều là Sở Phóng đốt.

“Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”

Tôi buộc lòng đi tìm Hắc vô thường.

Nhìn thấy tôi trầm mặc đầy vẻ không kiên nhẫn, Hắc vô thường không nói lời nào liền vươn tay, búng ngón tay một cái.

Tôi vội vàng đặt tiền vào lòng bàn tay hắn.

Hắn ta đếm đếm tiền, theo đó vung tay lên.

Ngay lập tức, tôi liền xuất hiện trong phòng của Sở Phóng.

Đang là nửa đêm, Sở Phóng anh ấy vẫn tắt đèn, kéo rèm kín mít, không khí ngột ngạt, khói thuốc mập mờ, cúi đầu không thấy dạng.

Sở Phóng ngồi trên ghế Sofa, tia lửa giữa hai ngón tay lóe lên trong ánh mắt anh.

“Anh đây là muốn mời em tới đóng phim kinh dị à”. Tôi sâu kín lên tiếng.

“Nguyệt Nguyệt”. Sở Phóng nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía tôi bước hai bước, tay chân luống cuống mà bước loạn trong bóng tối.

“Mở đèn lên đi, đã nửa đêm rồi”.

Sở Phóng dừng một chút :”Tôi nghĩ em sợ ánh sáng, nên không mở đèn.”

Anh vụng về mò tới bên cánh cửa, vươn tay mở công tắc đèn.

Ánh sáng màu vàng lan dần trong không gian, làm cho tôi khó lòng mở mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt, lại là dưới đất đầy mẩu thuốc lá tán loạn.

Tôi dời ánh mắt lên, trên tường đầy ảnh chụp.

Từ thời điểm khi còn tiểu học tôi để 2 bím tóc sừng trâu, tới khi sơ trung buộc đơn mảnh đuôi ngựa, lại tới khi Đại học mái tóc xõa ngang vai, còn có ảnh tôi mặc áo cưới.

“Anh đã từng nghĩ rằng, khi em nhìn thấy những tấm hình này, sẽ là khi hai ta ở bên nhau rồi”. Sở Phóng tự giễu mỉm cười, “Có phải làm em hoảng sợ rồi không?”

Tôi gật gật đầu :”Không sao, dù sao thì từ khi còn nhỏ anh đã kỳ quặc rồi.”

Kỳ thật anh ấy cũng không thể gọi là kỳ quặc, mà là cực kỳ cố chấp.

Ví dụ, anh ấy thích đua xe, và đã gặp tai nạn ba lần, thậm chí gần như thương tật, nhưng vẫn tiếp tục mặc kệ nguy hiểm.

Lại ví như tình cảm anh dành cho tôi.

“Nguyệt Nguyệt, anh có thể…nhìn em được không?”

“Sở Phóng, em đã c.h.ế.t rồi.”

“Anh biết, em đã trốn tránh anh lâu như vậy, chỉ là…lần này anh muốn nhìn em một lần cuối.”

Tôi thở dài, hình dạng linh hồn trong suốt của tôi dần dần lộ ra.

Đôi mắt của Sở Phóng đầy tơ máu, con ngươi đen sâu thẳm, không chớp mắt mà dõi theo khuôn mặt của tôi.”

Tôi hướng anh cười nhẹ :”Trông em có béo hơn không?”

“Không, chỉ là trông em tiều tụy hơn nhiều.” Sở Phóng chau mày, đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của tôi, mà vẽ ra đường nét.

“Anh mau nhìn xem chính mình đi, mặt không chút huyết sắc, mắt đầy quầng thâm, trông thật khó coi, so với em anh lại càng giống quỷ hơn”. Tôi cười nhìn anh.

Sở Phóng không nói gì, chỉ cười nhẹ, đôi mắt tỏa ra ý cười.

Trái tim tôi bị ánh mắt của anh nhìn mà nhẹ run lên một chút.

Tôi thu hồi ánh mắt: “Vậy, anh muốn gặp em làm gì?”

“Em…Đã tìm Thiên Thiên rồi sao?”

Tôi yên lặng một lúc:

“Không có. Tiền anh đốt cho em đã đủ dùng rồi”.

Âm Dương cách biệt, không cần để Sở Phóng thêm lo lắng về tôi.

“À, Anh chỉ muốn gặp em, thuận tiện hỏi tiền em còn đủ dùng không.”

“Trước mắt đủ dùng rồi, Thiên Thiên còn đốt cho em mười anh chàng đẹp trai, sống ở dưới đấy tốt lắm”.

“Mười chàng trai?” Sở Phóng nhíu máy.

“A, cái kia thời gian đã đến, em đi trước. Hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt. Tạm biệt”. Tôi nhanh chóng biến thành hồn thể.

Kỳ thật, thời gian còn chưa tới, vẫn còn một lúc nữa.

Sở Phóng đứng yên tại chỗ. Châm một điếu thuốc. Nửa ngày sau, anh đột nhiên hỏi:

“Em chưa đi, phải không?”

“Làm sao anh biết?”. Tôi hơi có chút chột dạ.

“Vì em mang theo khí lạnh.”

“Ồ…”

“Em ra đi, anh còn việc phải hỏi em.”

Tôi bất đắc dĩ mà hiện thân.

Sở Phóng nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, do dự một lát, nhìn về phía tôi: “Em là bị Nghiêm Vũ mưu sát, đúng không?”

“Không phải, anh nghĩ xa rồi”. Tôi cố giữ vẻ trấn định, bất động thanh sắc đối mặt với ánh mắt dò xét của Sở Phóng.

Với tính cách của anh ấy, tôi rất sợ anh sau khi biết mọi chuyện sẽ vì tôi mà bất chấp hậu quả.

Ánh mắt Sở Phóng liếc qua bàn tay tôi, nhàn nhạt mở miệng :

“Mỗi khi em nói dối, đều vô thức mà xiết chặt nắm đấm.”

Tôi cuống quýt buông tay, lộ ra vẻ giấu đầu lòi đuôi.

“Thực xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em, có phải em đau lắm đúng không…”. Bàn tay Sở Phóng vuốt nhẹ trên khuôn mặt tôi, ánh mắt lạnh đi vài phần, “Em yên tâm, anh sẽ không để hắn c.h.ế.t dễ dàng”.

“Anh đừng làm gì ngốc nghếch, tay nhuộm má.u sẽ không thể vào Địa Phủ, cũng không thể luân hồi. Khi mệnh hết, sẽ tan biến khỏi nhân gian. Anh không thể vì hắn mà hại bản thân mình.”

“Sở Phóng, hứa với em, đừng để em không thể nhắm mắt mà ra đi”.

Hình dạng của tôi bắt đầu tan biến thành những đốm sáng.

“Sở Phóng, hứa với em!”

Trong giây phút biến mất, tiếng gió như vọng lại, lại như hư ảo :

”Được”

11.

Vài ngày liên tiếp, tôi đều có chút lo lắng không yên.

Với tính cách của Sở Phóng, tôi hiểu rõ, có thù tất báo.

Còn kế hoạch của Nghiêm Vũ, trong mắt tôi không có bất kỳ sơ suất nào, gần như không thể tìm thấy bằng chứng.

Giống như những gì tôi nghĩ, vài ngày sau đó, những khoản tiền và vật phẩm trước đó mỗi ngày đều nhận được, đột ngột bị cắt đứt.

Thực sự lo lắng không chịu nổi, tôi lại tìm đến Hắc vô thường.

Không biết làm sao, những người khác đi tìm Hắc vô thường đều bị hắn làm khó. Chỉ có riêng tôi lại được hắn nể mặt.

Cùng lắm chỉ là bị ghét bỏ một chút.

Sau khi hắn ta trách mắng tôi một hồi, tôi như ý liền xuất hiện ở phòng của Sở Phóng.

Hôm nay, phòng anh ấy ngược lại đều không tối đen như trước, chỉ là anh ấy không có trong phòng.

Không biết anh ấy đi đâu, tôi chỉ có thể ngồi chờ đợi.

Khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, Sở Phóng một thân hàn khí, vẻ mặt phong trần mệt mỏi trở về.

Anh ấy mặc trên người chiếc áo lông đen, đội mũ lưỡi trai, làm nổi bật lên làn da trắng và đôi môi mỏng.

Sau khi vào nhà, anh ấy trực tiếp đi vào phòng ngủ, cởi bỏ áo lông, lại thuận tay cởi bỏ áo thun bên trong, lấy một điếu thuốc tùy ý ngậm lên miệng.

Tôi lại gần muốn tắt điếu thuốc của anh ấy, một cỗ hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt tôi.

“Nguyệt Nguyệt ?” Phản ứng của Sở Phóng rất nhanh.

Bất đắc dĩ, tôi liền xuất hiện trước mặt anh, ôm ngực nhìn. “Cũng được quá đấy, hút thuốc uống rượu đều thử rồi, tiếp theo anh muốn làm gì đây?”.

Tôi nhìn qua phần trên trần trụi của anh, buông lời trêu ghẹo :”Không ngờ, anh còn có cơ bụng”.

“Một thời gian nào đó, em đặc biệt thích đàn ông có cơ bụng, nên anh đã tập thêm”. Sở Phóng quay lại, lấy chiếc áo thun đen tùy tiện mặc vào.

“Ồ…” Tôi lúng túng sờ đầu mũi.

“Không ngờ, cuối cùng em lại chọn một người không có cơ bụng, hắn ta so với anh hơn ở điểm nào chứ?”

Sở Phóng tiến lại gần tôi, thân hình cao ráo che đi ánh sáng, tạo cảm giác áp bách mười phần.

“Là em mắt mù”. Tôi trực tiêp giơ tay đầu hàng.

Sở Phóng xoa xoa đầu tôi :”Biết rõ là tốt rồi”.

Cử chỉ quen thuộc lại thân mật, khiến tôi có cảm giác như trở lại hồi còn nhỏ.

Ỷ vào ưu thế chiều cao của mình, từ nhỏ anh đã thích xoa xoa đầu tôi. Thiên Thiên luôn khóc đi theo sau anh ấy, muốn anh ấy xoa đầu.

“Anh hôm nay…”

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Sở Phóng.

“Đi điều tra Nghiêm Vũ, mục đích của hắn không hẳn chỉ vì tiền”.

“Hả?” Tôi mở to đôi mắt “Đúng không? Em thừa kế di sản, không cha không mẹ, còn có khoản bảo hiểm lớn. Hơn nữa, lúc trước cùng anh ta cũng không có chuyện gì. Anh ta còn có mục đích gì?”

“Anh đã điều tra thân thế của hắn, năm hắn mười tuổi, mẹ hắn tai nạn qua đời.” Sở Phóng đặt một vài văn kiện lên bàn cho tôi xem.

“Thế nhưng, điều này có gì can hệ tới em?”

“Em đừng vội. Cố thúc thúc vào thời điểm đó cũng gặp tai nạn. Nhưng vụ việc này đã bị dìm xuống, hầu như không còn dấu vết, có lẽ đã được giải quyết, đại khái là lén bồi thường cho người bị hại”.

“Cho nên, là cha em đã g.i.ế.t mẹ hắn? Hắn tới là trả thù em sao?”

Sở Phóng gật đầu: “Đây chỉ là suy đoán của anh về hành vi mưu sát của hắn ta. Trong khoảng thời gian này, anh đã đi tìm bằng chứng, nhưng vào thời điểm tai nạn, không có nhân chứng, cũng không có Camera, mọi chuyện đã được xử lý cẩn thận.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiện trường tai nạn trên bàn.

M.áu chảy đầy đất.

Vào đêm mưa lớn khi tôi Sáu tuổi, cha tôi về nhà, toàn thân đầy m.á.u tươi, ướt đẫm.

Mẹ tôi kêu lên một tiếng sợ hãi. Đột nhiên che mắt tôi lại, ôm tôi trở về phòng ngủ, không cho tôi đi ra ngoài.

Lúc đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng cha mẹ nói cái gì :”Không thể cứu vãn được nữa”.

Nguyên lai là như vậy.

“Bất quá. Đó là lỗi quả cha em, không phải lỗi của em. Tai nạn của cha mẹ em năm đó, không chừng cũng là do hắn gây ra.”

Trái tim tôi quặn thắt. Hình ảnh cha mẹ tôi đau đớn trước khi qua đời hiện rõ mồn một trước mắt tôi.

“Đừng khóc, anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Sở Phóng vươn tay, muốn lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, chẳng biết khi nào nước mắt đã tràn ra.

Tôi nghiêng đầu né tránh.

“Không cần, Sở Phóng, hãy nhớ, chuyện của em không can hệ tới anh. Chúng ta chỉ là bạn bè, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của em, càng không có quyền thay em trả thù.”

Tay Sở Phóng ngưng lại giữa không trung.

“Em đã ch.ết, duyên phận cũng hết. Dù không có Thiên Thiên, không có Nghiêm Vũ, em cũng không thích anh. Không cần tự mình đa tình mà thay em trả thù.”

Sở Phóng rũ tầm mắt, lông mi dài che đi ánh sáng trong đáy mắt, dần dần tối tăm và như vỡ vụn:

“Lời này, không biết em sẽ phải nói với anh bao nhiêu lần nữa”

Tôi từ chối Sở Phóng quá nhiều lần.

Vì Thiên Thiên, vì Nghiêm Vũ, lần này, vì anh.

Lần này, có lẽ sẽ là lần cuối cùng.

12.

Về sau.

Trong giấc mơ, hình ảnh của Sở Phóng liên tục xuất hiện lặp đi lặp lại.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tuyệt vọng, lại thâm tình.

Tôi thường xuyên tỉnh giấc vào giữa đêm, ngắm nhìn bầu trời tối tăm ngoài cửa sổ.

Trong ánh mắt của Sở Phóng có một ánh sáng rực rỡ nhưng lại xa xôi.

Giống như những vì sao.

13.

Tôi không còn nhận được tiền Sở Phóng đốt nữa.

Nhưng những gì trước kia anh đốt cho tôi, cũng đã đủ.

Anh ấy làm như vậy, ngược lại khiến tôi an tâm hơn nhiều.

Tôi c.h.ế.t rồi, cuộc đời của Sở Phóng chỉ mới bắt đầu.

Tôi không thể để quá khứ của mình trói buộc anh…