Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
[ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI ] - Hoàn Chương 5 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

Chương 5 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

6:20 chiều – 05/04/2024

17.

Không cần làm nhiệm vụ, bữa ăn trong ngày là do tổ chương trình chuẩn bị.

Bởi vì khóc quá nhiều nên tối đó mình tôi xơi luôn hai bát cơm.

Trong bữa cơm, Ta Lạp Hoài liên tục gắp đồ ăn cho tôi, khiến cho khu bình luận lại một lần ồ lên “ngọt quá đi”.

Tạ Giản Lâm không chịu yếu thế, gặp một nhúm khoai tây xào thái sợi cho tôi, nói: “Mẹ ăn nhiều lên.”

“Ừm, cảm ơn Lâm Lâm.”

Tạ Lạp Hoài đổ khoai tây trong bát tôi vào bát của mình, nhìn bánh trôi nhỏ bằng ánh mắt không hài lòng, nói: “Mẹ không thích ăn khoai tây sợi xào.”

Bánh trôi nhỏ nhìn tôi như muốn xác nhận.

Tôi sững người, sao anh biết?

Trong truyện không viết nguyên chủ không thích ăn khoai tây sợi xào mà?

Chả lẽ trong truyện một đằng, trong hiện thực một nẻo?

Dù sao thì cùng không thể tả hết mọi mặt của nhân vật.

Nghĩ lại thì nguyên chủ và tôi cũng giống nhau đó.

Tôi gật đầu, thấy sắc mặt bạn nhỏ tỏ ra tủi thân thì vội nói: “Mẹ thì không thích ăn, nhưng mà nếu như đó là Lâm Lâm gắp cho mẹ thì mẹ sẽ thích ăn.”

“Mẹ không thích thì mẹ đừng ăn, con không ép mẹ đâu.”

Tắm rửa dỗ dành bạn nhỏ xong, tôi nằm ì trên giường nghĩ đến chuyện cơm tối, thấy kì lạ: “Anh hiểu Lâm Xảo nhỉ.”

Tạ Lạp Hoài bên cạnh cười nhẹ: “Là hiểu rất rõ, cô ấy thường tức giận, dỗi rồi thì không thèm quan tâm người khác, rất khó dỗ.”

Tôi quay lưng với anh, ấp úng nói: “Hai người thật đằm thắm, đáng tiếc, em không phải cô ấy.”

Tạ Lạp Hoài cứ nhìn tôi nhưng không nói gì.

Đến lúc tôi suýt ngủ luôn rồi thì anh ôm lấy tôi từ sau lưng, tựa cằm vào vai tôi rồi thấp giọng nói: “Em là cô ấy.”

Tiếc là tôi không nghe thấy.

Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tính hay quên.

Ngủ dậy phát là quên luôn chuyện không vui tối qua.

Tôi xuống lầu, chào hỏi với hai người đang dùng bữa: “Hi, my babies, good morning.”

“Chào buổi sáng.”

“Mẹ, chào buổi sáng!”

Tôi ngồi xuống, tự luyến: “Có phải mẹ rất có học thức không?”

Bánh trôi nhỏ vô cùng phối hợp: “Mẹ quá đỉnh!”

“You too.”

Tạ Lạp Hoài gắp bánh bao súp cho tôi: “Cẩn thận nóng.”

Tôi: “Shuan Q~” (*)

(*)Thank you =)))

Nhân viên có trong sảnh: “…”

Biết cô có học rồi, không cần phải câu nào cũng nói tiếng Anh đâu.

Cư dân mạng đều cười đến ngất cả rồi.

Người hướng dẫn nhịn cười đưa thẻ nhiệm vụ, nói: “Chị Lâm, tí nữa chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ tổ tiết mục sắp xếp hôm nay, đây là thẻ nhiệm vụ.”

Tôi: “Shuan Q~”

“Không… không cần Shuan Q~”

“Được, vậy tôi không Shuan Q cậu nữa.”

“…”

Tôi đọc thẻ nhiệm vụ, đại khái là yêu cầu chúng tôi lên trấn tìm những người dân khác nhau, hoàn thành yêu cầu bọn họ đưa ra thì lấy được thẻ nguyên liệu, có thể sử dụng thẻ nguyên liệu tương ứng để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn.

Về phương tiện đi lại thì phải bỏ tiền túi ra để thuê xe của tổ chương trình chứ không được dùng xe bên ngoài.

Tôi nhìn “menu” phương tiện giao thông phía dưới.

Xe ô tô nhỏ: 80 tệ.

Xe mô tô: 50 tệ.

Xe điện nhỏ: 40 tệ.

Xe đạp: 20 tệ.

Ván trượt: 10 tệ.

Đi bộ: 5 tệ.

Đến đi bộ cũng tiền, sao không đi cướp luôn đi.

Nhân viên nhắc nhở: “Khách mời các tổ khác đã chọn xong, còn hai người thôi.”

Bởi vì nhiệm vụ ngày hôm qua, bọn họ đã tiêu một phần tiền kiếm được, cho nên đạo diễn đã giảm nửa giá cho bọn họ.

Đội Lê Thu chọn xe mô tô.

Đội Hà yên Nhiên chọn xe điện nhỏ.

Còn đội Hạ Dư Hân ít tiền nhất chọn xe đạp.

Tôi đưa thẻ cho Tạ Lạp Hoài, bắn câu tiếng Anh kiểu Trung quốc: “You choose.” (Anh chọn đi)

“Nếu đủ tiền thì chọn cái nào thoải mái chút.”

“Anh nói có lý, nghe anh tất.” Tôi gật đầu tán thành, xoay đó quay người nói với nhân viên: “Chúng tôi chọn xe điện nhỏ.”

Nhân viên: “… Ok chị Lâm.”

Tạ Lạp Hoài như đã đoán trước được.

Thấy con xe điện nhỏ màu trắng, tôi vỗ vỗ vai Tạ Lạp Hoài, hỏi: “Anh lái hay em lái?”

Tạ Lạp Hoài mặc áo phông trắng và quần bò, mái tóc thường dùng gel vuốt lên giờ lại mềm mại phủ trên trán anh, làm tăng thêm mấy phần dịu dàng.

Anh thấy váy của tôi, hơi mím môi: “Em lái đi.”

Tôi tiện tay búi tóc qua loa, nhảy lên trên xe: “Lên xe!”

Sau đó là viễn cảnh cậu con trai nhỏ đứng phía trước, đôi tay bám lấy hai cái gương chiếu hậu. Tạ Lạp Hoài ngồi đằng sau, đối chân dài thậm chí còn phải đặt lên bệ để ở đằng trước.

18

Lê Thu đi qua thấy được cảnh này, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Không phải chứ Xảo Xảo, hai người nhiều tiền thế sao lại chọn cái như này?”

Tôi cực kỳ nghiêm túc: “Chồng em nói muốn cái nào thoải mái chút, xe điện là thoải mái nhất còn gì?”

Lê Thu: “…”

Mà có chắc cái anh ta nói thoải mái chút không phải là xe ô tô không?

Thú vui của tình nhân, cô không hiểu đâu.

“Bám chắc vào.”

Tôi nhắc nhở.

Tạ Lạp Hoài ôm eo tôi, áp cơ ngực vào lưng tôi, giọng nói mang ý cười từ đằng sau truyền tới: “Ok vợ.”

Tiếng “vợ” này khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Lên đến trấn, tôi dừng xe điện lại.

“Diện tích trấn cũng không nhỏ, liệu có khó tìm không?”

Tạ Lạp Hoài kéo cổ tay tôi, nói: “Chắc là không, người hơi đông, đừng đi lạc.”

Tạ Giản Lâm bị súp lơ bên cạnh: “…”

Con thì không đi lạc chắc?

Tôi không đồng ý, phản bác: “Tổ chương trình xảo trá như thế, chắc chắn sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm được người đâu.”

Sau đó tôi thấy người phía trước mặc áo mưa, đi ủng vào cái thời tiết nắng chói chang này và chìm vào suy nghĩ.

Cái này… chắc là do tôi nghĩ quá thôi nhỉ.

Nhiệm vụ buổi sáng hoàn thành hết sức thuận lợi, chúng tôi lấy được rất nhiều thẻ nguyên liệu. Còn chưa vui được bao lâu, kết quả đã nhận được thông báo cũng phải trả tiền thuê xe của tổ tiết mục.

Tôi: “?” Chơi kì vậy trời?

Đạo diễn cười nhẹ: “Chúng tôi cũng không dễ dàng mà, các bạn thuận lợi quá tôi cũng hơi chướng mắt.”

Tôi nhịn không chửi tục trước ống kín, mặt giả vờ hiểu chuyện: “Tôi hiểu mà, đạo diễn, anh cũng không dễ dàng gì.”

Nghe đến nửa câu sau, khóe miệng của đạo diễn trong phút chốc đã cứng đờ.

“Vậy tôi chúc anh ra ngoài sẽ bị xe đụng, sớm ngày thành tiên, không cần lưu lại nhân gian chịu khổ nhé.”

Quay về phòng, tôi nằm liệt trên sô pha.

“Mẹ mệt lắm ạ?”

Tạ Giản Lâm mặt đầy lo lắng.

“Ừm…”

Tạ Lạp Hoài thắt tạp dề màu hồng, nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh nấu cơm.”

Tôi ngồi dậy: “Anh biết nấu cơm á?”

“Biết một tí.”

Sau đó, “biết một tí” anh nói chính là làm bốn món, ba món là cái tôi thích ăn.

[ Mùi thơm phết.], Tôi nghĩ thầm.

Bỗng điện thoại rung, tôi cầm điện thoại lên.

“Dạo này em sao rồi? Không phải em nói rất ghét Tạ Lạp Hoài sao?”

Thẩm Bùi Hy?

Sao tôi chưa chặn hắn luôn vậy?

Tôi gõ: “?”

“Em nói bởi vì em không thể chịu được sự bàn tán từ người xung quanh mới ở bên Tạ Lạp Hoài, thực ra người em yêu luôn là anh.”

“Anh thừa nhận hành động lúc trước có hơi quá khích nhưng anh đã kết hôn rồi, không thể cưới em được.”

“Anh có thể mua một căn biệt thự nuôi em nhưng em không thể can thiệp cuộc sống riêng tư của anh.”

Tạ Lạp Hoài thấy tôi biểu cảm “ông nội tàu điện ngầm xem điện thoại”(*), liền nghi ngờ: “Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị à?”

(*) Ảnh dưới bình luận.

“Không phải không phải, ngon lắm.”

Tôi nhìn những dòng tin nhắn hoàn toàn lệch với tình tiết truyện mà tôi biết, không thể bình tĩnh nổi.

Sau khi chặn Thẩm Bùi Hy, tôi ngước lên nhìn Tạ Lạp Hoài, đến ăn cơm cũng lộ ra khí chất cao quý trang nhã.

Xem ra có một số chuyện tôi vẫn phải hỏi anh.

Thời gian ngủ trưa.

“Chúng ta nói chuyện được không?”

Tạ Lạp Hoài gập máy tính, nhìn tôi: “Nói chuyện gì?”

“Nói về Lâm Xảo ban đầu, lúc trước anh nói cô ấy tiếp cận Thẩm Bùi Hy có thể có mục đích, anh cảm thấy mục đích là gì?”

Biểu cảm anh có vẻ kháng cự, như kiểu không muốn nói đến chuyện liên quan tới cô gái này.

Tôi không quan tâm, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, tôi đưa ra phán đoán của mình: “Thực hiện nhiệm vụ?”

Biểu cảm Tạ Lạp Hoài khẽ thay đổi, mím môi không nói gì.

Đầu tôi lóe sáng: “Anh không thể nói à?”

Anh gật đầu, nhưng vẫn là không nói gì, ánh mắt cổ vũ tôi tiếp tục nói.

“Nói như vậy thì mọi chuyện em biết về Lâm Xảo đều là giả?”

Suy cho cùng trong truyện không viết rõ nhiệm vụ thực hiện, chỉ viết Lâm Xảo simp Thẩm Bùi Hy, nhưng vì thích mà thôi.

Hơn nữa tuyến tình cảm nam nữ chính cũng sụp đổ rồi. Thôi thì nam chính nuôi nữ phụ thứ ba làm tình nhân, đến nữ phụ ác độc cũng không bỏ qua.

Điều tôi biết về Lâm Xảo là giả, quyển truyện này cũng không phát triển theo tình tiết.

“Vậy Lâm Xảo do bị hạ thuốc mới phát sinh quan hệ với anh à?”

Anh cau mày.

Tôi hiểu rồi, không phải.

Tôi lại nhớ lại Lâm Xảo anh từng nói thường tức giận, rất khó dỗ.

Lại hỏi: “Không phải do hạ thuốc, vậy hai người đã từng yêu nhau?”

Vẻ khinh đểu của anh chuyển sang dịu dàng, lập tức gật đầu.

“Cho nên người theo đuổi Thẩm Bùi Hy đòi sống đòi chế.t không phải Lâm Xảo thật, mà là kẻ công lược, đúng không?”

Sau khi được khẳng định, tôi ghép các mảnh ghép lại.

19.

Lâm Xảo lúc trước là người công lược, cô ấy phải công lược Thẩm Bùi Hy.

Tạ Lạp Hoài và Lâm Xảo đã từng yêu nhau, mà Tạ Lạp Hoài lại không ghét bỏ tôi, người xa lạ chiếm thân thể vợ của anh.

Đầu tôi đột nhiên có một suy đoán táo bạo hơn, suy đoán này vừa nghĩ ra, chính bản thân tôi cũng khó có thể tin được.

“Cho nên… em mới là Lâm Xảo thật?”

Câu này vừa nói ra, tôi cảm thấy có một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên giữa tôi và Tạ Lạp Hoài, lại mở mắt ra, ánh sáng đó không còn nữa.

Thay vào đó là một cái ôm quen thuộc

Những kí ức trong đầu lướt qua.

Thẩm Bùi Hy với nhà tôi kết giao lâu năm, từ nhỏ đã hứa hôn.

Chúng tôi lớn lên với nhau, từ lọt lòng đến cấp 3.

Tình cảm của tôi đối với Thẩm Bùi Hy lại không tính là tình cảm nam nữ.

Hắn có hảo cảm với học sinh chuyển trường Hạ Dư Hân, tin đồn theo đuổi nữ thần cả trường cấp 3 đều biết.

Chuyện tôi hứa hôn với anh đã trở thành trò cười, là người mà họ cảm thấy thương hại khi nhắc đến.

Con người tôi lại kiêu ngạo, không cần sự đồng tình của người khác.

Tôi thích Tạ Lạp Hoài, liền bắt đầu theo đuổi anh.

Về sau chúng tôi ở bên nhau.

Chúng tôi cùng nhau thi vào đại học Bắc Kinh.

Về sau tôi mang thai, cứ nghĩ cuộc sống sẽ cứ trôi qua hạnh phúc êm đềm như vậy.

Nhưng, kẻ công lược đã đến.

Cô ta nói cô ta là người bảo hộ của thế giới này, đến đảm bảo tình tiết của thế giới này phát triển.

Cô ta vô cùng hận Tạ Lạp Hoài, quay đầu đi ôm chân Thẩm Bùi Hy.

Tạ Lạp Hoài ngăn cô ta phá thai, lại cưỡng ép mang cô ta trở về khi cô ta tính hiến thân cho Thẩm Bùi Hy.

Bởi vì những chuyện này, Tạ Lạp Hoài trở thành trò hề.

Đến mẹ Tạ luôn tuân theo ý kiến của con trai cũng khuyên Tạ Lạp Hoài ly hôn với tôi.

Cô ta bị Thẩm Bùi Hy làm nhục, gây khó dễ đủ đường, nhưng cô lại yêu đối tượng công lược.

Còn tôi bị đưa đến thế giới song song, trải qua cuộc sống “hai điểm một đường” của một nhân viên văn phòng nhỏ bé. (*)

(*) Cuộc sống tẻ nhạt, chỉ đi qua đi lại giữa hai nơi.

Đến khi nhiệm vụ của cô ta thất bại, tôi mới được đưa trở về.

Hoàn hồn lại, tôi đã rơi nước mắt.

Bọn tôi đã xa cách bốn năm, thậm chí tôi còn chưa được nhìn đứa bé ra đời.

“Em… em tại sao lại quên mất chứ?”

Tạ lạp Hoài ôm chặt tôi, giọng nghẹn ngào: “Bởi vì anh đã phá hỏng nhiệm vụ của cô ta. Vì để báo thù anh, cô ta dùng toàn bộ điểm tích lũy, đổi lấy một hình phạt dành cho anh.”

“Hình phạt là em sẽ quên đi tất cả, anh cũng không thể nói sao?”

Đáp lại tôi là tiếng mũi “ừm” của Tạ Lạp Hoài.

Sau khi hồi phục ký ức, tôi trở nên rất dính người.

Tạ Lạp Hoài đi đâu tôi liền theo đó, hoàn toàn không quan tâm camera.

Cứ vậy cho đến khi ——

“Em yêu, anh đi vệ sinh, em cũng muốn đi theo à?”

Tạ Lạp Hoài đứng ở cửa nhà vệ sinh, mặt kiểu không biết phải làm sao.

Tôi ngoan ngoãn đứng đó: “Vậy em ở đây đợi anh.”

Khu bình luận:

“Không phải chứ? Chị này dính người thế?”

“Nếu chồng tôi là giám đốc Tạ thì tôi cũng muốn làm con giun đũa quằn trong người anh ấy.”

“Lầu trên đừng quá thái quá. *emoji đen tối*”

“Tôi phải biến thành gàu trên đầu giám đốc Tạ, hít hà hít hà.”

Thời gian trôi đi rất nhanh, hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng của chương trình “Lời khen của mẹ”.

Tổ chương trình yêu cầu chúng tôi phải ăn mặc lộng lẫy, đến tham gia lễ đóng máy.

Tôi ngồi trong phòng trang điểm, để thợ trang điểm làm cho tôi.

Chiếc váy đuôi cá màu đen khoe tinh tế vóc dáng của tôi, nhà tạo mẫu vén mái tóc của tôi lên, lộ ra chiếc cổ thon dài.

Mỗi người đều xuất hiện bằng hình ảnh đẹp nhất.

Lê Thu mặc váy xẻ cao màu đen, những bước catwalk uyển chuyển, đôi chân thon dài trắng trẻo lấp ló lộ ra theo từng bước đi của cô ấy.

Hà Yên Nhiên mặc bộ lễ phục màu đỏ, đôi môi đỏ căng mọng hơi nhếch lên, khác xa hoàn toàn so với hình tượng hiền dịu của cô ấy.

Hạ Dư Hân mặc chiếc váy trắng có dây đeo, cô vốn đã hết sức thanh thuần, lúc này giống như tiên nữ trên trời, đơn thuần trang nhã, nhưng vành mắt lại hơi đỏ.

Nghe Lê Thu nói Hạ Dư hân và Thẩm Bùi Hy đã cãi nhau ở phòng trang điểm.

Bởi vì Thái Vũ Tình.

Hạ Dư Hân không muốn nhịn nữa: “Nếu bây giờ anh đi, chúng ta sẽ ly hôn.”

Thẩm Bùi Hy không mảy may do dự đi luôn.

Xem trạng thái này của Hạ Dư Hân, chắc hẳn đã buông bỏ rồi.

Trước khi thay lễ phục, cô ta xin lỗi tôi: “Xảo Xảo, rất xin lỗi lúc trước đã nhắm vào chị.”

“Không sao, vậy cô tính làm thế nào?”

Ánh mắt cô kiên quyết: “Em tính ly hôn, mang Niệm Châu đi. Lần này, em phải sống cho chính mình.”

“Nếu cần luật sư, tôi có thể bảo chồng tôi giúp cô”

“Cảm ơn.”

Tôi là người cuối cùng phát biểu bế mạc.

“Cuộc đời là một vở kịch, mỗi người chúng ta đều là nhân vật chính.”

“Tôi không phải là tấm nền cho sự xuất sắc của người khác. Mặc dù tôi rất tồi tệ, nhưng tôi có người chồng và con trai với tấm lòng bao dung vô hạn. Mặc dù tôi vướng vào nhiều tai tiếng, nhưng ai cũng sẽ phạm sai lầm. Tôi xin lỗi các bạn vì hành động lúc trước của mình, các bạn có thể dõi theo tôi, tôi cũng sẽ dùng trạng thái tốt nhất đón nhận cuộc đời thuộc về tôi.”

“Cuối cùng, chúc mọi người đều có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.”

Sau khi kết thúc bài phát biểu hết sức cảm động, cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp đều dỡ xuống những chiếc gai nhọn hoắt, đồng loạt nói: “Người phụ nữ này khiến tôi tốn nước mắt quá đi”.

Tôi nhìn người đàn ông cao lớn, vành mắt hơi đỏ không xa, còn có bé trai nhỏ rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của anh ấy, nhưng tính cách lại như đúc một khuôn từ tôi ra.

Thế là, tôi cứ bước về phía hạnh phúc của mình thôi.

(Hoàn)
——————