9.
Tôi lịch sự trả lời: “Không có sai đâu, cháu chính là Hứa Huyên Huyên.”
Trời đang nóng bức, tôi thấy bà nội Lục và Lục Khai đổ mồ hôi đầm đìa trên trán nên nhanh chóng bật điều hòa, rồi lấy nước trái cây để chiêu đãi họ.
Và Vương Quế Phân chắc chắn sẽ tức đến chết nếu biết tôi tiêu tốn như vậy.
“Hừ.” Lục Khai, mới mười lăm hoặc mười sáu tuổi, luôn tràn đầy năng lượng. Thằng bé xua cốc nước tôi đưa tới và nói, “ai thèm cái thứ này!”
Bà Lục không hài lòng, “Lục Khai, lịch sự một chút đi. Bà thấy cô bé này nhã nhặn như thế, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm điều gì đó.”
Lục Khai nhếch môi: “Bà nội, chúng ta tới đây là để đòi công bằng cho chị ấy đúng không? Sao bà lại nói như vậy vậy?”
Bà Lục cũng tự thấy kỳ lạ, rõ ràng bà tới đây với mục đích trừng phạt tôi, nhưng chỉ mới gặp tôi mà bà đã cảm thấy thân thuộc đến kỳ lạ… Như thể tôi là người thân mà bà chưa bao giờ gặp vậy.
Lục Khai lắc đầu, “Bà nội cũng hồ đồ thật, bà không biết giới trẻ ngày nay giả vờ giả vịt giỏi lắm à? Ở trường là đứa nghịch ngợm, về nhà thì giả ngoan, lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Không đáng đâu bà ạ.”
“À vậy sao?” Ánh mắt của bà Lục đối với tôi bất ngờ thay đổi.
Từ “cô gái ngoan ngoãn” Lục Viện nghe điều này rõ ràng thể hiện sự không hài lòng, Chẳng phải những gì Lục Khai nói đang chỉ về ả ta sao ?
Nhưng Lục Khai hoàn toàn không biết điều này, vẫn tiếp tục giả bộ so sánh, “Thế nên, cô này đúng là một tay giả tạo thật giỏi. Chị, chúng ta đi thôi, nói đạo lý với người như thế này là lãng phí thời gian.”
Lục Viện nhắm mắt gật đầu: “Không sai.”
Nghe thế, tôi không nhịn được mà bật cười.
“Chị còn dám cười?” Lục Khai bất mãn trợn mắt nhìn tôi, sau đó thằng nhóc chỉ vào vùng bị nổi mẩn đỏ trên bắp chân của Lục Viện, vừa nhìn đã thấy đau rồi, “Xem chuyện tốt mà chị làm này.”
“Đáng đời.”
Hôm qua là lần đầu tiên trong suốt ba năm cấp ba tôi dám phản kích Lục Viện.
Thấy ả nếm mùi đau khổ, tôi sung sướng vô cùng.
Bà nội cũng bắt đầu bất mãn, giọng bà trầm xuống, “Cháu Hứa, vốn dĩ tôi tưởng chuyện này có hiểu lầm gì đó, dù sao thì cháu cũng là đứa bé mà Minh Lãng thường giúp đỡ, thành tích học tập còn tốt nữa. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
Bà Lục vỗ mạnh lên tay vịn của ghế sofa: “Cháu mau xin lỗi Lục Viện đi, chắc cháu không muốn nếm thử thủ đoạn của nhà họ Lục đâu nhỉ?”
Lục Viện cũng nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Hứa Huyên Huyên, cậu xin lỗi tôi là xong chuyện thôi. Tôi biết cậu ghen tỵ với cuộc sống của tôi, bởi vậy cậu mới bắt nạt tôi, tôi không trách cậu đâu.”
Tôi hỏi ngược lại, “Thế sao cậu không nói cậu ghen tỵ với tôi vì tôi học giỏi, thế nên cậu mới ức hiếp tôi suốt ba năm cấp ba?”
Sắc mặt của Lục Viện hết xanh rồi lại đỏ.
Lục Khai nhảy ra, “Đồ thối tha này, chị gái tôi là người lương thiện, chị ấy sẽ không làm mấy chuyện đó đâu. Chị, chúng ta đi thôi, giảng đạo lý với hạng người này chỉ phí thời gian mà thôi.”
Thằng nhóc lại dặn tôi, “Chị, chờ đấy, nhà họ Lục sẽ không tha cho chị đâu. Một người đạo đức thấp kém như chị không xứng đáng với việc học tại Thanh Hoa Bắc Đại. Chị đừng có mà mơ!”
Lục Viện quay mặt đi, khóe miệng ả cong lên, tràn đầy ý châm chọc.
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của ả, ả không phải tới đây để tôi xin lỗi, mà để làm tôi tức giận.
Ẩ muốn mượn tay nhà họ Lục để tôi không vào Bắc Đại được!
Nhưng kế hoạch ác độc của Lục Viện sẽ vô ích thôi.
Tôi thò tay vào túi, cầm lấy mảnh ngọc bội có thể chứng minh thân phận của mình và tờ giấy chứng sinh.
“Chờ một chút.”
Tôi gọi bọn họ lại, chuẩn bị nói ra chân tướng.
Nào ngờ Vương Quế Phân chống ba toong khập khiễng tiến vào.
Thứ đầu tiên bà ta nhìn thấy không phải là Lục Viện, mà là đống nước trái cây bày ra khắp bàn. Bình thường tôi không xứng được dùng mấy thứ này, thế nên bà ta lập tức nổi giận đùng đùng, “Con nhóc chết tiệt này, mày dám tiêu xài hoang phí sau lưng tao đúng không? Sao số tôi lại khổ thế này, sao tôi lại sinh ra đứa con gái phá nhà phá của như vậy chứ?”
Bà ta cầm cây gậy ba toong lên định đánh tôi.
Người nhà họ Lục chưa từng thấy ai như thế nên sợ đến ngây người.
Lục Khai không nhìn nổi nữa nên chặn trước mặt tôi, “Dì này, chỉ vì chút nước trái cây mà làm đến vậy sao?”
Vương Quế Phân không nghe mà đánh cả Lục Khai, “Bọn mày cũng cút hết ra ngoài cho tao, Hứa Huyên Huyên, sau này đừng có chó mèo nào cũng dẫn vào nhà nghe chưa?”
Bà ta giận tôi nên dùng lực rất lớn, thằng nhóc nhảy dựng lên, mặt mày vặn vẹo vì đau.
Vương Quế Phân vẫn không ngừng mắng chửi những lời tục tĩu, bà Lục không nhịn nổi nữa nên hít vào một hơi thật sâu rồi nói, “Vương Quế Phân, cô đối xử với ân nhân giúp đỡ con gái cô như vậy đó hả?”
Lục Khai là cậu thiếu niên cao ráo chắc khỏe, còn Vương Quế Phân lại thấp lùn, vừa rồi thằng bé đứng phía trước nên bà ta chẳng thấy bà Lục và Lục Viện đứng sau lưng thằng bé.
Cho đến khi hai người nọ xuất hiện, Vương Quế Phân lập tức tái mặt, bà ta run rẩy hỏi, “Sao hai người lại tới đây?”
10.
Lục Khai đắc ý, “Thế nào? Nghe thấy danh tiếng của nhà họ Lục nên bà sợ rồi đúng không?”
Thằng bé kiêu căng hất hàm, chờ người phụ nữ chanh chua kia nhận lỗi.
Đúng là Vương Quế Phân sợ thật, bà ta đang chột dạ vì sợ chuyện mình đổi con sẽ bị người nhà họ Lục phát hiện.
Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, việc bà ta làm chỉ có mỗi bà ta biết, có gì phải sợ chứ?
Vương Quế Phân cười lấy lòng với bà Lục, “Bà Lục, bà đừng để ý nhé. Vừa rồi tôi không có nhằm vào bà đâu. Thật sự là lúc nào Hứa Huyên Huyên cũng khiến tôi phải lo lắng, nó thường đưa đám bạn xấu của nó về nhà chơi, tôi còn tưởng hôm nay nó lại phung phí đồ trong nhà như những lần trước nên mới thế.”
Kết hợp với biểu hiện vừa rồi của tôi, sắc mặc bà Lục hòa hoãn đôi chút vì bà tin lời của Vương Quế Phân.
Vương Quế Phân hỏi: “Hôm nay đột nhiên các người tới nhà tôi làm gì vậy?”
“Chẳng phải là do chuyện tốt mà Hứa Huyên Huyên gây ra sao?”
Trong miệng Lục Khai, tôi trở thành kẻ ghen ghét với Lục Viện nên mới cố ý giội nước bẩn vào ả.
Vương Quế Phân thấy mấy nốt đỏ trên đùi Lục Viện thì đau lòng lắm, “Đứa con gái mất nết kia, nhanh xin lỗi Lục Viện đi!”
“Tôi phải xin lỗi khi giội nước bẩn lên người cậu ta, thế cậu ta bắt nạt tôi ba năm thì phải mổ bụng tự vẫn chứ nhỉ?”
Tôi cởi áo sơ mi, để lộ ra những vết sẹo chồng chất trên cánh tay, mấy vết bầm tím trông nổi bật đến chói mắt trên làn da trắng nõn của tôi.
Lục Viện chột dạ, trông thấy ánh mắt đầy chất vấn của bà Lục và Lục Khai, ả hoảng hốt lắc đầu: “Cháu không có, Hứa Huyên Huyên vu oan cho cháu.”
Vương Quế Phân đảo mắt tính toán, sau đó bà ta nhanh miệng mắng to: “Con bé chết tiệt này, rõ ràng mày không nghe lời nên mẹ mới đánh mày, sao mày dám vu oan cho Lục Viện hả?”
Lục Viện không ngờ Vương Quế Phân sẽ nói đỡ cho mình nên kinh ngạc vô cùng.
Còn bàLục thì tức giận không thôi, “Hứa Huyên Huyên, ngay cả mẹ cháu cũng không muốn giúp cháu, cháu còn gì để nói không?”
Tôi lập tức đáp lời, “Vậy nếu Vương Quế Phân nói dối thì sao?”
Lục Khai không tin, “Đâu có được, nào có người mẹ nào không bảo vệ con gái mình mà lại nói giúp người ngoài chứ?”
“Nếu Vương Quế Phân không phải mẹ ruột của tôi thì sao?”
Vương Quế Phân biến sắc, “Mày đang nói bậy bạ cái gì đó? Chỉ vì mẹ đánh mày mà mày không thèm nhận người mẹ này nữa sao? Uổng công mẹ nuôi mày lớn đến nhường này!”
Bà ta tiến tới định chặn miệng tôi, nào ngờ tôi khéo léo tránh được.
Sau đó tôi bình tĩnh lấy mảnh ngọc bội trong túi ra: “Bà ơi, bà biết cái này không a?”
Vương Quế Phân và bà Lục đều kinh hãi, trăm miệng một lời: “Sao cháu lại có cái này?”, “Sao mày lại có được nó?”
Điểm khác nhau là, Vương Quế Phân thì kinh sợ, còn bà nội Lục lại kinh ngạc.
11.
“Hứa Huyên Huyên, ý của cháu là Vương Quế Phân muốn con gái ruột của mình được sống trong sung sướng nên nhẫn tâm tráo đổi cháu và Lục Viện, thật ra cháu mới là cháu gái của bà đúng không?”
Bà nội quan sát tôi thật cẩn thận.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, “Đúng thế ạ!”
“Bà Lục, bà đừng nghe con nhóc này nói bậy. Ngọc bội kia là do tôi nhặt được, chắc con bé biết chuyện Lục Viện làm mất mảnh ngọc ấy khi còn bé nên mới…”
“Tôi hỏi Hứa Huyên Huyên, cô câm miệng đi.”
Phong thái của bà nội quá mạnh mẽ làm Vương Quế Phân sợ ngay, bà ta xoắn vạt áo, cứ thấp thỏm không yên.
“Hứa Huyên Huyên, cháu có cái gì có thể chứng minh thân phận của mình không?”
“Vốn dĩ trên đùi cháu có một vết bớt hình bươm bướm, nhưng bị Vương Quế Phân tạt nước sôi làm hỏng mất rồi ạ, khi đó cháu chỉ mới ba tuổi thôi.”
Tôi vén quần lên, để lộ ra vết sẹo vô cùng dữ tợn.
Bà nội nhìn thấy vết thương mà đau cả mắt.
Lục Khai nghi ngờ: “Có khi trên đùi chị chẳng có vết bớt nào, sợ chúng tôi hỏi nên chị cố ý để bị bỏng thì sao?”
Vương Quế Phân hùa theo: “Đúng thế đúng thế, tôi có đổ nước sôi vào người nó bao giờ đâu.”
Lục Viện cũng cười châm chọc: “Hứa Huyên Huyên, cậu thèm tiền đến điên rồi. Tôi với cậu sinh cách nhau một tháng, lúc đó Vương Quế Phân đánh tráo mà người lớn trong nhà không nhận ra sao?”
Chỉ có bà nội ung dung hỏi tiếp: “Hứa Huyên Huyên, cháu có gì muốn nói?”
Tôi lấy tờ giấy chứng sinh ra, chỉ cần nhìn là thấy ngày tháng năm sinh của tôi và Lục Viện giống hệt nhau, cũng chứng minh thời gian gây án của Vương Quế Phân.
Thấy bằng chứng, niềm tin của bà nội dành cho tôi đã tăng lên rất cao, bà gọi cho bác sĩ đến lấy tóc của tôi, chuẩn bị kiểm tra ADN.
“Bà nội, bà tin chuyện này ạ?” Lục Khai kinh hãi.
Lục Viện cũng khó mà chấp nhận được, “Bà nội, bà hồ đồ rồi đúng không? Cháu mới là cháu gái ruột của bà mà!”
“Để biết ai là cháu ruột của tôi thì cứ chờ kết quả giám định đi.”
Thật ra bà nội Lục cũng từng hoài nghi Lục Viện không phải là cháu gái ruột của mình.
Khi tôi vừa được sinh ra, bà nội từng tới thăm tôi một lần, khi đó tôi có đôi mắt hai mí rõ, vừa to vừa sáng.
Vậy mà một tuần sau, bà nội lại tới thăm cháu gái thì tôi đã biết thành cô bé một mí, đôi mắt cũng nhỏ hơn hẳn.
Bà nội buồn bực không thôi, mấy đứa trẻ khác càng ngày càng xinh ra, sao cháu bà càng lúc càng xấu thế này?
Lúc này đây, bà nội nhìn chằm chằm vào đôi mắt một mí nho nhỏ giống hệt với Vương Quế Phân của Lục Viện, rồi lại nhìn sang đôi mắt vừa to vừa sáng của tôi, dường như bà đã có đáp án rồi.
Tôi gây ra chuyện lớn như vậy, bà nội lo Vương Quế Phân sẽ hành hạ tôi nên đưa tôi về nhà cùng bọn họ.
Vương Quế Phân la hét, luôn miệng nói bà nội hồ đồ rồi, sao có thể tin lời nói dối của tôi.
“Vương Quế Phân, Huyên Huyên có nói dối hay không thì chờ kết quả giám định rồi hẵng kết luận.” Bà nội lạnh lùng nhìn bà ta, “Nếu để tôi biết cô thật sự gây ra chuyện điên rồ kia thì cô cứ chờ ăn cơm tù đi.”
“A!”
Sự tàn độc trong mắt bà nội Lục khiến Vương Quế Phân sợ run cả người, bà ta ngồi phịch xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lúc tôi ra ngoài cùng bà nội thì loáng thoáng nghe thấy tiếng Hứa Vọng Long tố cáo với Vương Quế Phân rằng tôi đã trộm vật gia truyền mất rồi.
Vương Quế Phân biết Hứa Vọng Long là kẻ đã nói chỗ bà ta giấu đồ thì cầm chổi lông gà lên đánh thằng nhóc kia một trận ra trò.
Tôi xuống đến tầng một rồi mà vẫn nghe được tiếng khóc thất thanh của Hứa Vọng Long.
Tôi nở nụ cười độc ác, nhóc mập, này thì tố cáo chị đây!
Trên đường trở về, Lục Viện ngồi bên cạnh tôi hạ giọng nói với tôi rằng: “Hứa Huyên Huyên, bà nội của tao hồ đồ, nhưng tao thì không. Chờ đến khi lời nói dối của mày lộ ra thì mày sẽ là trò cười của cả thành phố này.”
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút mong chờ, “Tôi đợi ngày đó.”
12.
Lúc về tới nơi thì Lục Minh Lãng cũng đang có mặt ở nhà.
Chẳng biết bà nội gọi Lục Minh Lãng vào phòng làm việc nói cái gì mà đến khi ra ngoài, ông lại nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng phức tạp, ông chỉ nói với tôi một câu: “Cứ xem đây là nhà mình nhé.”
Nghe được câu nói đó, tôi hoàn toàn thả lỏng.
Bà nội thật sự xem tôi là cháu gái của bà, đầu tiên bà gọi người làm trong nhà tới rồi dặn bọn họ phải tôn trọng tôi.
Sau đó bà dẫn tôi đi thăm thú xung quanh, trong biệt thự có rất nhiều phòng trống, tôi thích phòng nào thì cứ ở phòng đó.
Phòng nào cũng vừa rộng vừa thoáng mát, tốt hơn gác xếp chật chội ở nhà họ Hứa cả ngàn lần.
Tôi chọn phòng xong, bà nội lập tức bảo người làm tới quét dọn, thay toàn bộ rèm cửa và ga giường.
Lục Viện rất khó chịu khi thấy bà nội tốt với tôi như thế, nhưng ả chỉ biết đứng đó nghiến răng nghiến lợi mà thôi.
Cuối cùng, bà nội thấy tôi mặc quần áo cũ kỹ đến sờn cả vải thì dắt tôi đi mua đồ mới.
“Huyên Huyên này, cháu thích kiểu này chứ?”
“Đẹp lắm ạ.”
“Gói mấy bộ này lại cho tôi.” Bà nội chỉ vào một dãy quần áo và nói với nhân viên bán hàng.
Tôi bị khí thế ngang tàn của bà dọa sợ: “Bà nội, không cần thử ạ?”
“Cháu bà dáng đẹp thế này, mặc cái gì cũng đẹp cả.”
Bà nội tủm tỉm nhìn tôi, trong mắt ngập tràn yêu thương.
“Vâng ạ.”
Mũi tôi chợt ê ẩm, đây là cảm giác được người thân yêu thương sao?
Mọi thứ quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến tôi sợ hãi. Tôi xứng đáng có được những thứ này ư?
Tôi âm thầm thề nguyện, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ bảo vệ bà nội đến cùng.
Kiếp trước, Lục Viện sợ thân phận của mình bại lộ nên bày mưu cùng Vương Quế Phân hại người nhà họ Lục.
Đời này, thân phận thiên kim giả của ả bị lộ ra chỉ là chuyện sớm muộn, với tính tình cực đoan của ả thì chắc chắn sẽ lặp lại chiêu cũ thôi.
Nửa tiếng sau tôi và bà nội cầm túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Bà nội chuẩn bị gọi điện thoại bảo tài xế tới đặt đống đồ này vào xe, nào ngờ một giọng nói trong trẻo lễ độ của chàng trai nào đó chợt vang lên, “Bà Lục, có cần cháu giúp một tay không ạ?”
Tôi nghiêng đầu nhìn, sau đó kinh ngạc: “Anh là Tạ Vấn?”
Người thanh niên cao dong dỏng, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, cả người toát ra nét cao quý tựa thiên tiên.
Khác hoàn toàn với tên sát thần chém giết quyết đoán trên thương trường vào mười năm sau, khi đó gương mặt với những đường nét bén nhọn của anh luôn mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt không thôi.
Người thiếu niên nọ nhìn tôi: “Em biết tôi à?”
Đâu chỉ là biết. Tôi và Tạ Vấn chính là minh chứng cho câu nói “không đánh không quen”, sau những lần chiến đấu trên thương trường, chúng tôi đã có cảm tình với nhau.
Nhưng còn chưa kịp bày tỏ tâm ý thì tôi đã bị Lục Viện hãm hại.
Tạ Vấn nghi ngờ vụ tai nạn của tôi không phải là ngoài ý muốn, thế nên anh vẫn luôn âm thầm điều tra chân tướng.
Nào ngờ anh mới điều tra tới chỗ Lục Viện thì tôi sống lại.
Tôi đoán, với thủ đoạn của Tạ Vấn thì có lẽ anh đã báo thù cho tôi ở kiếp trước rồi.
“Nghe giáo viên ở trường nói trường bên cạnh có một đàn anh tên là Tạ Vấn học đỉnh lắm, năm ngoái cả Thanh Hoa và Bắc Đại đều muốn cướp anh ấy về trường họ.”
Tôi ra vẻ sùng bái đầy khoa trương.
Tạ Vấn nhìn sang hướng khác, “Cũng không ghê gớm đến vậy đâu.”
Tôi tinh mắt thấy vành tai của Tạ Vấn ửng đỏ, không ngờ lúc trẻ da mặt của người này lại mỏng đến vậy.
Bà nội cười tủm tỉm: “Tạ Vấn thì đương nhiên là giỏi rồi. Giới thiệu với cháu, đây là cháu gái lưu lạc bên ngoài mới tìm về được của bà, tên Huyên Huyên.”
“Chào em.” Tạ Vấn gật đầu chào hỏi.
“Huyên Huyên nhà bà cũng học giỏi lắm, con bé định vào Bắc Đại đó, đến lúc đó cháu sẽ là đàn anh của con bé. Sau này con bé nhập học, cháu nhớ chăm sóc quan tâm nó giúp bà nhé.”
“Vâng ạ.”
Ba người chúng tôi cùng nhau đi tới bãi đậu xe.
Đúng lúc đó tay sai Triệu Lỵ Lỵ của Lục Viện cũng đang dạo phố gần đấy, thấy thế thì âm thầm chụp hình rồi gửi cho Lục Viện.
“Viện Viện, sao bà nội và người trong lòng của cậu lại đi cùng với Hứa Huyên Huyên?”
Lục Viện thấy tấm hình kia thì lửa giận ngùn ngụt trong mắt, nhưng ả nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Không cần để ý đến con đ* đó, nó không đắc được lâu nữa đâu.”
Chờ kết quả giám định được công bố thì những ngày tháng tốt đẹp của Hứa Huyên Huyên sẽ tàn lụi thôi.
13.
Lớp tôi tổ chức tụ tập vào Chủ nhật tuần này, bạn bè và giáo viên đều tham dự.
Tôi đã sống trong sự hành hạ và thống khổ vô tận suốt những năm tháng cấp ba.
Vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt giả dối kinh tởm của bọn họ nữa nên tôi chọn ở nhà với bà nội.
Nào ngờ bà lại chủ động hỏi: “Huyên Huyên, chẳng phải hôm nay bạn bè cháu đi chơi sao? Bà thấy Lục Viện đi rồi, cháu không đi hả?”
“Bà nội, bà muốn cháu đi ạ?”
“Đi đi, bạn bè cấp ba sau này khó gặp nhau lắm. Cứ đi để sau này có nhớ ai cũng không phải tiếc nuối.”
Bà nội chỉ có ý tốt mà thôi, thế là tôi quyết định đến tham gia cùng đám “bạn bè”.
Chờ đến lúc tôi chuẩn bị lên đường thì lại gặp trục trặc, mấy chiếc xe trong nhà đều được dùng cả rồi, nơi đây lại ở lưng chừng núi, rất khó bắt xe.
“Huyên Huyên, lên xe đi.”
Một chiếc Maybach dừng lại trước mặt tôi, cửa sổ xe từ từ hạ xuống để lộ ra gương mặt tinh xảo của Tạ Vấn.
Dường như anh biết tôi đang muốn hỏi điều gì nên tự động trả lời: “Bà Lục nhờ anh đến đón em.”
Tôi lên xe: “Phiền anh quá.”
“Đừng khách sáo, anh ở gần đây, đúng lúc phải ra ngoài mà.”
Dọc đường đi, đôi lúc tôi lại nhìn sang Tạ Vấn, quả thật bây giờ anh ngây ngô hơn mười năm sau rất nhiều, nhưng chẳng thể phủ nhận rằng anh vẫn luôn là người nổi bật nhất nếu đứng trong đám đông.
Tạ Vấn chau mày, cố chịu trong chốc lát rồi hỏi tôi, “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi đã quen cách nói chuyện thoải mái với Tạ Vấn ở kiếp trước nên mạnh dạn đáp: “Nhìn vẻ đẹp trai của anh đó.”
Vừa nói xong tôi đã hối hận không thôi, sao nghe cứ như tôi đang đùa bỡn anh vậy nhỉ?
Vành tai của Tạ Vấn đỏ bừng, quả nhiên trêu chọc Tạ Vấn thưở còn trẻ vui hơn nhiều.
Tôi thử dò xét: “Tạ Vấn, tối nay anh có thể đưa em về được không?”
“Được.” Tạ Vấn đọc số điện thoại của anh để khi nào tôi muốn về thì gọi cho anh trước.
Tôi kinh ngạc: “Anh không ghét em à?”
Tạ Vấn khó hiểu: “Sao anh lại ghét em?”
Phải biết rằng kiếp trước Tạ Vấn rất ghét bị trêu chọc bởi những người chẳng mấy thân quen, thế nên tôi cứ ngỡ mình bị anh kéo vào danh sách đen rồi cơ.
Tôi cười rạng rỡ: “Không có gì đâu ạ. Tạ Vấn, em rất vui khi gặp được anh.”
Tạ Vấn không trả lời, nhưng vành tai phiếm hồng kia đã bán đứng tâm tình của anh rồi.