Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Khanh biết hay không ? Khanh biết hay không ? – Chap 5

Khanh biết hay không ? – Chap 5

11:00 sáng – 03/08/2023

9
Bề ngoài phụ hoàng ban thưởng cho ta vô số đồ tốt, dưới sự ân sủng ấy là âm thầm lấy hết binh quyền của ta, càng không muốn cho ta can dự vào sự vụ triều chính.

Ta đứng trên đỉnh hoàng thành, nhìn tường châu ngói đỏ, mỹ lệ phồn hoa, nhưng lại cảm thấy Chiêu Bình công chúa sống trong thâm cung, bị trói buộc bởi nhiều thứ, không phải là dáng vẻ của Lục Thiếu Ninh.

Vì vậy, ta thỉnh cầu phụ hoàng cho ta rời khỏi kinh thành, trấn thủ Mạc Bắc.
Giương roi cưỡi ngựa, điều binh khiển tướng, đó chính là Lục Thiếu Ninh tự do phóng khoáng. Mặc dù Mạc Bắc lạnh gió khổ sở, nhưng ta chưa bao giờ từ nan.

Bây giờ sống trong thâm cung, là Chiêu Bình công chúa ăn mặc hoa lệ, được nuôi dưỡng như một dây tơ hồng, cao quý nhưng vô hồn, bị tước đoạt quyền tự do, chỉ có thể dựa dẫm vào người khác.

Ta tự thỉnh cầu muốn được trấn thủ Mạc Bắc, nhưng phụ hoàng từ chối.

Ông nói rằng trong triều không thiếu các tướng lĩnh, những việc trấn thủ biên cương, bảo vệ giang sơn, kiến công lập nghiệp thì cứ để họ lo, ta không cần phải vất vả như vậy.

Ông ấy còn nói rằng dù ta có giỏi giang đến đâu, ta vẫn là nữ tử, vẫn phải tìm một đấng lang quân như ý, gả cho người ta, sinh con nối dõi tông đường, đó mới là cái kết viên mãn cho ta.

Ông còn nói, chuyện chính sự tự có văn thần cùng tướng quân quản, không cần nữ nhân như ta nhúng tay.

Chỉ mấy câu này thôi mà lòng ta đã nguội lạnh.

Khi Tĩnh An vương phủ bị chèn ép, vây khốn nơi Mạc Bắc, cống hiến của ta chưa bao giờ thua kém huynh trưởng.

Khi cha ta lãnh quân xuôi nam, ta cũng dẫn quân đột phá thành trì cùng hắn.

Nhưng bây giờ, ông ấy nói rằng dù ta có giỏi giang đến đâu, đến cuối cũng chỉ là một nữ tử.

Chỉ một câu nói mà hoàn toàn phủ nhận những nỗ lực mà ta phấn đấu suốt bao năm.

Việc ta tự thỉnh cầu rời khỏi kinh thành ngày ấy dường như đánh thức cha ta.
Ông ấy cảm thấy rằng đã đến lúc ta nên bàn chuyện hôn nhân đại sự, vì vậy đã tuyển chọn những người ưu tú trong triều.

Đối với người phò mã này, phụ hoàng ấy rất cẩn thận, danh sách đều là công tử nhà danh môn vọng tộc.

Khi ta nhìn thấy tên những người ấy, chỉ cảm thấy thật nực cười, những người này đều xuất thân thế gia, căn cơ sâu rộng.

Theo sự tính toán của phụ hoàng, điều đó không chỉ kìm hãm ta mà còn giúp ông ấy ổn định triều chính.

Nhưng ông ấy cũng không hỏi liệu ta có đồng ý hay không.

Trước khi vấn đề này còn chưa giải quyết xong xuôi, lại có sứ thần dị bang được cử đến để kết lương duyên, muốn cầu thân với Công chúa Đại Khởi.

Mà dị bang kia chính là bộ lạc ở thảo nguyên, sứ giả đã vào Tứ Phương Các, mang theo vô số ngựa quý, cùng các loại kì trân dị bảo, khí thế rất lớn.

Nữ nhi của phụ hoàng căn bản không có mấy người, trừ các muội muội chưa đến tuổi thành hôn, những triều thần kia đều lần lượt hướng ánh mắt về phía ta, phụ hoàng còn chưa tỏ rõ thái độ, nhưng thái độ đại ca khá rõ ràng, hắn ám chỉ chính là muốn ta gả xa cho bộ lạc thảo nguyên.

Ta không ngờ rằng người dị bang đến đây lại là một cố nhân.

Hạ Lan Khanh chính là vua của tộc Hạ Lan, mà trong số mười một bộ lạc trên thảo nguyên, Hạ Lan là bộ lạc mạnh nhất, các bộ lạc khác không thể cạnh tranh.

Sứ thần trao thư tín cho phụ hoàng, nói rằng nguyện vì vương gia của mình cầu thân công chúa Chiêu Bình.

Lúc ấy, âm thanh bàn luận của các triều thần nhao nhao bên tai.

Khi ta gặp Hạ Lan Khanh, hắn đang mặc hoa phục của bộ lạc, đứng chắp tay sau lưng, rất có phong thái của một vị vua, tuy còn trẻ nhưng khí chất không hề yếu hơn phụ hoàng ta.

Hạ Lan Thanh chỉ cười nhạt, hai mắt sáng ngời nhìn ta, “Không biết tiểu Vương có may mắn cười được Chiêu Bình công chúa hay không?”

10
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hắn chậm rãi lại gần, trầm giọng nói: “Lần đầu tiên ta gặp em không phải ở kinh thành náo nhiệt này, mà là ở Mạc Bắc, ngày đó em dẫn theo một đoàn thương đội từ trong bão tuyết thoát ra khỏi hiểm cảnh. Thiên hạ đều nói rằng nữ nhân Trung Nguyên như đóa hoa mỏng manh trong nhà kính, mà em như trúc xanh trong tuyết, kiên định không khuất phục.”

Hóa ra là sớm như vậy, ta che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Hắn nhìn ta nói tiếp: “Khi Tĩnh An vương đóng quân ở Mạc Bắc, trong quân có một đội binh Quy Lưu bất khả chiến bại, ai ai cũng biết danh tiếng của nó, nhưng lại không biết là họ được dẫn dắt dưới trướng của em. Em theo cha và huynh trưởng đưa quân xuống phía nam, đánh thẳng vào kinh đô, nhưng bọn họ chỉ muốn bẻ gãy đôi cánh của em và biến em thành một con chim trong lồng, tôn quý vô cùng, nhưng cũng mài mòn sự kiêu ngạo và tham vọng của em, từng bước để biến em trở thành sợi tơ hồng nơi thâm cung này, sau đó gả vào thế gia, trói buộc em bằng quy tắc của bọn họ, vây khốn em bằng tam tòng tứ đức, năm tháng đằng đẵng, em và những nữ tử hậu trạch kia có khác gì nhau.”

Nghe vậy, tay ta hơi siết chặt, ánh mắt hơi lạnh. Hắn thậm chí còn biết về những chuyện cũ như đội quân Quy Lưu.

Sau khi bình tĩnh lại, ta ngước mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Hạ Lan nhất tộc là bộ lạc mạnh nhất trong thảo nguyên, dã tâm bừng bừng, muốn thống nhất mười một bộ lạc thảo nguyên. Hôm nay cầu thân cũng là một phần tham vọng của ngươi sao?”

Ta vừa dứt lời, hắn lại cười to, sau đó ánh mắt kiên định nói: “Em nói như vậy là đã đánh giá thấp ta, cũng đánh giá thấp em, ta cầu thân, chính vì người đó là em.”

Ta im lặng, lúc quay người rời đi, hắn ở sau lưng lớn tiếng nói: “Lục Thiếu Ninh, cha huynh em nghi kị em, chèn ép em, muốn chôn giấu tất cả chiến công của em dưới thanh danh của bọn họ, muốn lợi dụng quy củ mà trói buộc em nhưng ta, Hạ Lan Khanh, sẽ không nghi kị tài năng của em, cũng sẽ không tước đi đôi cánh của em, để em trở thành viên ngọc trai sáng nhất trên thảo nguyên, sát cánh cùng ta, nắm tay cùng nhau bạc đầu giai lão. Lệnh bài của người đứng đầu tộc Hạ Lan là thứ ta dâng làm của hồi môn.”

Ta dừng lại, nhưng không quay đầu.

Những lời của hắn cứ vang vọng, luẩn quẩn trong đầu ta mãi…

Ta lấy lệnh bài mà hắn để lại ngày trước, cảm thấy nó nặng như ngàn cân.

(11)

Ba ngày sau, ta quỳ xuống trước mặt phụ hoàng, đồng ý hòa thân với Hạ Lan Khanh.

Phụ hoàng ra lệnh cho Bộ Lễ xử lý các vấn đề liên quan, ngày mà hôn sa đỏ chói được đưa vào Cung Triều Hoa, ta vẫn còn có chút bàng hoàng.

So với việc gả cho một danh gia vọng tộc, và dành phần còn lại của cuộc đời mình mắc kẹt nơi hậu trạch, bị ràng buộc bởi lễ nghĩa, ta thà là chọn điều này.

Khi chọn thị nữ thiếp thân, ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Nàng ấy tự đề cử mình, quỳ xuống trước mặt ta,

“Công chúa từng nói, trên đời này không phải chỉ có con đường bị vây khốn ở hậu viện tranh đấu, nô tỳ cũng muốn đi theo công chúa đi xem thế gian ngoài kia.”

Ánh mắt Hoắc Thời Cẩn kiên định, tràn đầy khát vọng, nàng hiện tại đã khác ban đầu rất nhiều.

Sau ngày cung biến hôm đó, nàng biến mất, không ngờ lại trốn trong cung.

Ta nhìn khuôn mặt kiên định của nàng, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi muốn đi theo ta, ta sẽ kể cho ngươi chuyện này, tránh cho sau này có mâu thuẫn. Ngày đó thừa tướng cố ý phá hoại hôn sự của Tĩnh An vương phủ và Dịch vương, cho nên dốc sức tìm mỹ nhân, ta cố ý cho hắn biết chuyện xưa ở Vân Châu, kể cả chi tiết trong đó, không ngờ người hắn chọn lại là ngươi.”

Nàng ta trông hơi sững sờ, rồi đáp: “Công chúa thật thẳng thắn, nhưng ta trở thành người giả mạo vì ta sinh ra ở Vân Châu, và ta cũng là nạn nhân của thổ phỉ năm đó.”

Nếu đã như vậy, không có gì lạ khi Triệu Cảnh Sơ tin chuyện đó.

Ta không nhịn được hỏi: “Ngày đó ngươi hoài thai, sau đó thì…”

Nàng nhỏ giọng nói: “Chỉ là uống thuốc xuất hiện một số biểu hiện như đã hoài thai mà thôi. Thân là con tốt của tể tướng, lúc đầu nô tì khiêu khích hãm hại ngài khắp nơi, chỉ là để ép công chúa tự nguyện rút khỏi hôn sự đó. Nhưng khi chúng ta gặp nhau ở quán trà, nô tì biết ngài muốn mượn tay ta để thoái hôn, đây là điều thừa tướng muốn, nô tì cũng trong nguy hiểm mà thắng cược, sau này Dịch vương biết được sự thật, đã rời bỏ ta, sau đó cung biến, thừa tướng cũng vong thân, ta mới được tự do.”

“Thảo nguyên không phồn hoa như nơi này, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?” Ta nhẹ giọng hỏi.

“Nô tì nguyện đi theo công chúa, đời này tuyệt đối không hối hận.”

Ta đưa tay ra đỡ nàng dậy.

Ngày đưa ta đi, đại ca nom khá nhẹ nhõm, nhưng trong lời nói lại là vẻ luyến tiếc: “Đi đi, bằng bản lĩnh cùng thủ đoạn của muội, thảo nguyên chính là thế giới của riêng ngươi, Đại Khởi vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi.”

Theo hắn, đây là kết cục hoàn mỹ nhất, miễn ngày sau phát sinh xung đột, cuối cùng một bên tổn hại.

Ta cúi người hành lễ: “Bái biệt hoàng huynh.”

Mà Hạ Lan Khanh đích thân đến đón ta. Chàng cưỡi một con ngựa oai hùng, anh khí ngời ngời.

Khi ta đến đây cũng mang theo sử thi, thơ phú, nghề thủ công, y học, lịch pháp của Đại Khởi …

Hôn lễ được tổ chức tại Cung điện bộ tộc Hạ Lan, Hạ Lan Khanh và ta đứng ngoài trướng, nhìn đống lửa đang cháy rực, mọi người đang ca hát và nhảy múa.

Ta không nhịn được hỏi: “Tại sao huynh lại tinh thông tiếng Trung Nguyên và các văn hóa khác nhau như vậy? Ngoại trừ ngũ quan, mọi thứ nhìn ra đều là người Trung Nguyên chân chính.”

“Bởi vì mẫu thân ta là nữ nhân Trung Nguyên, nàng mang theo những thứ kia ta đây, cho nên Hạ Lan tộc cũng có nhiều người như ta.”

Ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nàng là một người tuyệt vời”.

Hạ Lan Khanh nắm tay ta, huýt sáo một tiếng, một con ngựa phi nước đại tới.

Chàng dắt ta lên ngựa giữa thảo nguyên hoang vu, phóng tầm mắt nhìn trời đất bao la.

Ta quay người nhìn chàng nói: “Việc thống nhất mười một bộ tộc thảo nguyên sẽ là chiến công của huynh và ta.”

Chàng mỉm cười khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng nói:

“Ngoại trừ chiến công, trong lòng em còn có gì khác không?”

“Còn gì nữa sao?” ta vô thức hỏi.

“Tâm ta duyệt khanh, khanh có biết chăng? (Lòng này có nàng, nào có hay chăng?) ” Giọng chàng dịu dàng, vang vọng bên tai ta.

Ta cúi đầu mỉm cười, đống lửa trại phía xa đang cháy rừng rực.

(Hoàn)