5
Hắn còn chưa dứt lời, khoảnh khắc ta sắp sửa rút tay về, hắn nhìn thoáng qua vết bớt trên cổ tay ta. Ánh mắt ngưng trệ, nhìn chằm chằm vào vết bớt hình hoa hải đường đỏ rực đó, tay càng lúc càng dùng sức, như muốn bẻ gãy cổ tay ta.
Ta bất thình lình rút tay ra, xoay người lùi ra cách hắn ba bước.
Sau khi hắn phản ứng lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Bàn tay trống rỗng trên không trung run rẩy, thanh âm kinh ngạc, “Làm sao có thể…”
“Trên cổ tay ngươi làm sao lại có vết bớt hình hoa hải đường?” Hắn bước về phía trước, tựa hồ lại muốn nhìn kỹ thêm một chút.
Nhưng ta chắp tay sau lưng, lạnh lùng mắng: “Dịch vương, thỉnh tự trọng.”
Sắc mặt của hắn đại biến, hoảng hốt đứng chết trân, vô thức lắc lắc đầu, tựa như lúc đó hắn hiểu ra điều gì đó rồi, nhưng lại không muốn tin đó là sự thật, cho nên chỉ có thể ngây người thất thần đứng ở nơi đó nhìn ta.
Ta lười dây dưa với hắn, xoay người rời đi.
Cuối năm, kinh thành nhộn nhịp hẳn lên, khắp nơi đều treo đèn kết hoa.
Hơn nữa ta cũng khó có dịp mà nhàn rỗi đến lạ, bệ hạ tứ hôn vốn là chuyện trái với ý muốn của ta, sự xuất hiện của Hoắc Thời Cẩn khiến ta rất hài lòng.
Vào đêm giao thừa, các thị nữ lộ ra vẻ thư thái vui vẻ hiếm thấy, cùng ta thức thâu đêm đón giao thừa, còn họ ngồi cắt giấy hoa. Đây là lần đầu tiên ta đón năm mới ở đây, dĩ vãng khi ta còn ở Mạc Bắc, đống lửa đêm giao thừa luôn cháy rực rỡ nhất.
Nhưng khi ta đi qua hành lang uốn khúc, sắp sửa bước vào phòng ngủ, bỗng ngửi thấy mùi máu.
Trong nháy mắt, ta vung chưởng hướng về phía sau tấm màn che, nhưng người kia đã chế trụ cổ tay ta, mặc dù hắn đang bị thương nhưng thực lực này cũng không thể coi thường.
Trong bóng tối, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, “Quả nhiên, chúng ta lại gặp nhau.”
“Người đâu, ném ra ngoài…” còn chưa dứt lời, hắn đã bịt miệng ta lại, sau đó trầm giọng cười, thanh âm có vẻ mê hoặc lòng người.
“Nếu bị bắt, ta sẽ nói ta là thích khách do Tĩnh An vương phủ phái đến.” Khi nói câu này, hắn nở một nụ cười vô lại.
“Ngươi chạy đến tận đây để kéo ta về phe ngươi phải không?”
Hắn chưa kịp trả lời thì đã nghe bên ngoài báo rằng Dịch Vương được lệnh truy bắt sát thủ, đã đứng ở tiền viện rồi.
Ta lườm tên thích khách, âm dương quái khí nói: “Ngươi trốn kĩ vô.”
“Dịch vương đến rồi, hôm nay đánh bậy đánh bạ, thế mà lại có kịch hay để xem…” Hắn trêu ghẹo nói.
Sau đó ta nghe thấy tiếng binh lính mặc áo giáp bên ngoài, bọn họ đã lục soát tới đây.
Thị nữ ngoài viện cao giọng nói: “Đây là khuê phòng của quận chúa, sao có thể cho phép các ngươi xâm phạm?”
Nhưng tiếng nói lại tới gần hơn, “Truy nã thích khách cũng là vì an nguy của quận chúa.”
Thị nữ và binh lính bắt đầu đánh lên, giữa tiếng ồn ào, ta mở cửa bước ra ngoài, Triệu Cảnh Sơ đứng trên bậc thềm nhìn ta chăm chú.
Khi hắn giơ tay ra lệnh cho người tiến vào lục soát, ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cười nói: “Chẳng hay Dịch Vương điện hạ có còn nhớ bọn thổ phỉ ở Vân Châu năm Cảnh Hà thứ 8 không?”
Khoảnh khắc ta nói lời ấy, cánh tay hắn ta đang giơ lên chậm rãi bỏ xuống, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn ta không chớp, rồi nói: “Nói tiếp đi.”
“Ngày đó, có một công tử nhà giàu bị thổ phỉ bắt được, trong người trúng mê hương, bị mắc kẹt trong sơn động của thổ phỉ ở núi Thanh Lâm.”
Mắt hắn khẽ run, lông mày nhíu chặt, môi mỏng khẽ hé mở chất vấn: “Ngươi thực ra là ai?”
Chỉ là trong giọng nói kia mơ hồ có thể nghe được chút rối bời cùng hoảng hốt.
6
Ta đón ánh mắt khẩn thiết của hắn trầm giọng nói: “Chính là ta đưa hắn còn sống ra khỏi hang sơn tặc, hắn giữ chặt cổ tay ta trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn nói ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình, còn muốn tặng ta ngọc bội, trên mặt bạch ngọc có biểu tượng cành trúc, nhưng ta không nhận.”
Từng câu từng chữ đều là tái hiện lại tình cảnh ngày hôm đó, sau khi ta không nói gì nữa, hắn trầm mặc hồi lâu, nhưng đôi bàn tay nắm chặt lại bộc lộ tâm trạng của hắn.
Thông tin mà Hoắc Thời Cẩn biết chắc chắn sẽ mơ hồ hơn, đặc biệt là câu cuối cùng.
“Trúc bạch ngọc… Không ngờ lại là nàng.”
Chỉ thấy hắn từng bước đi về phía ta, cuối cùng chỉ cách ta ba bước thì dừng lại, ánh mắt dán chặt vào cổ tay ta.
“Vết bớt hình hải đường mà ngươi tìm kiếm bấy lâu nay thực ra chỉ là do vết sẹo do ta luyện võ để lại. Vú nuôi bèn xăm một đóa hải đường đỏ lên người ta để che nó lại. Hôm đó ta đeo mạng che mặt, mà ngươi thì trúng mê hương, ý thức mê hồ, nên chỉ nhớ nó.
Ta bước về phía hắn, cúi người nhỏ giọng nói: “Hôm nay là cơ hội để ngươi báo ân.” Hắn quay đầu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Nhưng sau đó, hắn rốt cục vô lực phất phất tay, “Đều rút lui hết.”
Sau khi binh lính rời đi hết, môi hắn khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại do dự không nói nên lời.
Ta khẽ gật đầu, “Đa tạ, giữa ta và ngươi từ nay không ai nợ ai”
“Nàng vẫn luôn biết ta tìm nàng, sao người lại lặng im đến thế? Hơn nữa, sau khi Hoắc Thời Cẩn xuất hiện, vì sao nàng không nói gì, nhân cơ hội thối hôn?” Hắn cau mày, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.
“Ta không lên tiếng vì ta chỉ thuận tay cứu ngươi, ban đầu cũng không muốn nhận báo đáp, nhân cơ hội thối hôn bởi vì ta không có ý với ngươi, càng chán ghét người khác an bài số phận của mình.”
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười có chút tự giễu, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, trầm giọng nói: “Lục Thiếu Ninh, nếu như có thể quay lại lần nữa, ta nhất định sẽ trân trọng mối hôn sự này, không nhận nhầm người khác …”
Ta xoay người vào phòng, để hắn lại trong sân. Hắn đứng đó rất lâu rồi mới rời đi.
Người trong phòng mặc dù bị thương nhưng vẻ vô lại vẫn không đổi: ” Không ngờ đường đường là Dịch Vương lại nhận nhầm ân nhân, cũng không biết Dịch Vương đối với người đã cứu mình trong hiểm cảnh có tình cảm phức tạp gì.”
“Ăn nói thận trọng, Dịch vương sắp cưới nghĩa nữ của thừa tướng.” ta ngắt lời hắn.
Thế mà hắn lắc đầu cười nhẹ, sau đó như có sự chuẩn bị trước mà nói: “Không phải nàng đã tác thành cho duyên phận của 2 người bọn họ hay sao? E rằng còn phải cảm ơn người làm bà mối như nàng, nhưng sự thật đối với Dịch Vương mà nói không tránh khỏi có chút tàn khốc .”
Hắn biết nhiều hơn những gì ta nghĩ, trên người hắn càng bao trùm một tầng bí ẩn, ta đặt lọ thuốc trước mặt hắn và cảnh cáo: “Cho ngươi ở lại một đêm, sáng mai lập tức rời đi.”
Thị nữ dẫn hắn đến phòng khách, ta nhặt được lệnh bài hắn lưu lại, trên đó có biểu tượng tượng trưng cho hoàng thất của thảo nguyên.
Hắn thực sự không đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, hắn nghênh ngang xuất hiện trước mặt ta, mặt dày nói rằng bên ngoài có lính gác canh gác nghiêm ngặt, phải ở lại mấy ngày, sau đó đưa tay xin ta lệnh bài.
“Tên ngươi là gì?” ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhàn nhã ngồi xuống, “Hạ Lan Khanh.”
Hắn quả nhiên là người của Hạ Lan nhất tộc …
“Mười ngày sau, ta cùng tùy tùng sẽ đóng giả đoàn thương gia rời khỏi kinh thành, có thể đưa nàng một đoạn.” Ánh mắt mày sâu thẳm của hắn tựa hồ nhìn thấu hết thảy.
Ta quả thực có kế hoạch sẽ âm thầm rời khỏi kinh thành trong thời gian sắp tới.
“Lão hoàng đế bệnh đã lâu, cơ hồ không thể chống đỡ được nữa, Tĩnh An vương cũng ở Mạc Bắc chịu đựng nhiều năm như vậy, giang sơn này, định sẽ tất loạn.” Thanh âm của hắn chậm rãi, nhưng lại nhìn rõ cục diện hiện tại.
Hoàng thất họ Hạ Lan, không nên xem thường.