Tôi cũng tức lắm, ‘Ông chỉ là một kẻ vô dụng sống nhờ trợ cấp của chính phủ, ông là rác rưởi xã hội, đáng lẽ phải chết đi!'”
“Đồ phản phúc!” Ông ta lao tới định đánh tôi.
Ngay lập tức, tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp, một bàn tay quen thuộc giữ chặt tay của người đàn ông đơn độc kia.
Hơi thở quen thuộc phả lên tóc tôi –
“Cố Tiêu?”
“Mày là ai?” Người đàn ông đau đớn rên rỉ, nhưng miệng vẫn không chịu thua.
“Là chồng cô ấy.” Cố Tiêu dùng chút sức, người đàn ông đau đớn đến mức nước mắt trào ra.
“Mày buông ra trước, tụi mày hợp lại ức hiếp người khác…” Ông ta mặt đỏ tía tai, “Là vợ mày đánh tao trước.”
“Tôi không thấy.” Cố Tiêu điềm tĩnh nói, “Tôi chỉ thấy ông định đánh cô ấy.”
“Tôi còn chưa đánh được!” Ông ta giận dữ nhảy dựng lên.
“Nếu ông đánh được, tay ông đã bị gãy rồi.” Cố Tiêu lạnh lùng đẩy ông ta ngã xuống đất.
Ngay sau đó, ông ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết, nói đủ thứ chuyện.
Tôi chẳng muốn thấy mặt ông ta, cầm ghế lên, ném thẳng vào ông ta, “Không có lần sau.”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi.
Cố Tiêu cũng bước theo sau.
Tôi không nói với anh một lời nào, sợ anh hỏi tôi.
Những điều thấp hèn, đáng xấu hổ, đen tối đó, tôi không muốn anh biết.
Trước mặt anh tôi đã đủ thấp rồi, tôi không muốn… thật sự không muốn.
Anh đi theo tôi suốt đường, không nói gì, cũng không hỏi.
Chỉ đến khi đi được nửa đường, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào vòng tay anh, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không được.
Anh không buông tôi ra, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu tôi vào ngực anh, tay vuốt tóc tôi như để an ủi.
“Tôi không hỏi em, em đừng sợ.”
“Em đừng ra ngoài một mình, tôi sợ tôi không đến kịp.”
Giọng anh lạnh lùng vang lên trên đầu tôi, nước mắt tôi không thể kìm được, tuôn rơi.
Sau đó, tôi khóc mệt, trời cũng đã khuya.
Anh cúi xuống, cõng tôi về nhà.
Tôi không vùng vẫy, cũng không còn sức để vùng vẫy.
Cứ nằm trên lưng anh, từng bước từng bước về nhà, khiến tôi nhớ đến những ngày thơ ấu, khi tôi bị bệnh, nhà cách bệnh viện quá xa, bố tôi cũng cõng tôi đi vòng quanh nhà vào ban đêm.
Sau này, nhà có Trần Ngọc, bố tôi không còn cõng nổi tôi nữa.
Trần Ngọc hay quấy đêm, bố tôi lại cõng nó đi quanh nhà, một lần là cả đêm.
Giờ tôi 28 tuổi, Trần Ngọc 10 tuổi.
Bố tôi cũng đã già, không còn cõng nổi nữa.
Tôi thở dài.
Thật tiếc, thời gian không thể quay trở lại.
19
Về đến nhà, Cố Tiêu ngủ ở phòng khách riêng.
Tôi lại trải qua một đêm mất ngủ.
Anh phải về đi làm, sáng ra đi khi tôi còn đang ngủ, anh vào phòng tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
“Tôi đi đây, tôi đợi em ở nhà.”
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến tôi không sao ngủ lại được.
“Ừ.”
Nghe tiếng động cơ xe nổ dưới nhà, tôi biết anh đã đi.
Anh vừa đi, tôi đã bắt đầu nhớ anh.
Tôi hối hận vì đã không nói thêm một câu: “Lái xe cẩn thận.”
Câu nói đơn giản vậy, mà tôi lại không thốt ra được.
Cái lòng tự tôn đáng thương của tôi.
Sau một lúc lâu, tôi dậy, giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa.
Có tôi trông Trần Ngọc, mẹ tôi đem chăn ra giặt và phơi, bố tôi ra đồng nhổ cỏ, kiểm tra bình ga, đường nước trong nhà, thay đèn ngoài cổng sáng hơn, và thay ổ khóa mới chắc chắn hơn.
Vì có đồ ăn, Trần Ngọc cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng.
Nó vẫn thích bắt các loại côn trùng trong sân, rồi đặt vào tay tôi, “Chị.”
“Những con thế này không cắn người, những con này cắn thì chỉ đau, không có độc.” Tôi chỉ vào vài con côn trùng, dạy nó phân biệt.
“Những con thế này, có độc, không được bắt.” Tôi chỉ vào con ong bò vẽ.
Nó nhìn chăm chú con côn trùng tôi chỉ.
Tôi tưởng nó hiểu, nhưng rồi nó cầm hết tất cả côn trùng nhét vào tay tôi, còn cười tươi.
Tôi lại muốn mắng nó, nhưng đưa tay ra, cuối cùng vẫn chỉ vuốt tóc nó, “Sau này, những chỗ quần áo che kín, tuyệt đối không để ai đụng vào, ai đụng vào, chị về sẽ đánh gãy tay hắn.”
Nó như hiểu, không nói gì.
Giây sau, nó lại tiếp tục chơi với côn trùng.
Tôi thở dài, ngồi yên lặng bên cạnh.
Ngày hôm sau, tôi và bố quay lại thành phố.
Cuộc sống lại tiếp tục như thường.
Mỗi sáng tôi dậy, chạy ra tàu điện ngầm, đi làm, ăn cơm, về nhà, ngủ.
Tôi thấy mình như một chiếc đồng hồ báo thức, đến giờ nào làm việc đó.
Cố Tiêu vẫn chưa về.
Chỉ là, anh sẽ gọi cho tôi vào buổi tối, nếu quá muộn anh sẽ nhắn tin, đơn giản hỏi thăm tình hình của tôi.
Chỉ vì những sự khác biệt nhỏ ấy, tôi bỗng cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Tôi bắt đầu học hỏi trên mạng về kiến thức mang thai, bắt đầu lướt các trang mua sắm, tìm các loại đồ dùng cho bé.
Liệt kê ra danh sách những thứ cần mua.
Tháng này mua gì, tháng sau mua gì… Dù sao thì tiền tiết kiệm của tôi cũng không đủ để mua hết mọi thứ cùng một lúc.
Chỉ là tôi chưa biết nên mua sách gì, định chờ Cố Tiêu về, hỏi ý kiến anh.
Một buổi chiều bình thường, tôi đang vội vã đi tàu điện ngầm đến cửa hàng khác để điểm danh.
Bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
“Chị Trần Gia phải không?”
“Ừ.”
“Kết quả sàng lọc Down có nguy cơ cao, đến bệnh viện lấy kết quả.”
(Chú thích: Sàng lọc Down có nguy cơ cao nghĩa là thai nhi có khả năng bị bệnh di truyền bẩm sinh.)
Một câu đơn giản như một tiếng sét đánh ngang tai tôi.
Tôi đứng trong tàu điện ngầm, mặc cho tàu đến rồi đi, tôi không nhúc nhích.
Đám đông xung quanh chen lấn tôi, đi lướt qua tôi, tôi vẫn đứng đó đờ đẫn.
Tôi không biết cuộc gọi từ bệnh viện kết thúc khi nào.
Khi tỉnh lại, tôi mới nhận ra mình đã làm rơi hết đồ đạc.
Tôi như mất hồn, cúi xuống nhặt đồ một cách máy móc.
Lòng tôi chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.